110 Tân Chủng Sinh và Bà Sơ Nhỏ Của Chúa - Phần 2 - ♫♫- Ngài Gọi Con -♫♫

Tân Chủng Sinh và Bà Sơ Nhỏ Của Chúa - Phần 2

Đọc xong tin nhắn của em, tôi đã mất cả vài phút để lấy lại bình tĩnh. Không biết viết thế nào cho được. Tay tôi muốn viết một kiểu nhưng trái tim và suy nghĩ lại đang mách bảo điều khác. Và rồi tôi quyết định nhắn lại một tin
  • Chào sơ. Chúc sơ lên đường bình an, có thật nhiều niềm vui. Nhớ thêm lời cầu nguyện cho con nhé! Thật buồn khi không được gặp sơ nữa.
  • Em trả lời: Con cũng buồn khi không được gặp thầy và không được nói chuyện với thầy, nhưng chúng ta nhớ tới nhau trong lời cầu nguyện thầy nhỉ.
  • Ồ! tất nhiên rồi! nhưng vẫn buồn lắm chớ - tôi đáp
   Thêm một vài tin nhắn, bỗng nhiên em đổi cách xưng hô.
  • Anh đừng buồn! Hãy tìm đến Chúa của anh và cầu nguyện cho em nhiều nhé.
  • Vâng! Cảm ơn sơ. Sơ cũng cầu nguyện cho con, mấy ngày nay con suy nghĩ hơi nhiều – tôi đáp
  • Anh có chuyện gì buồn à - Em vội đáp tin
  • Sắp xa một người sơ ạ, bỗng cảm thấy nhớ họ - tôi nhắn tin trả lời em mà không biết mình đang nhắn gì nữa.
  • Ai vậy? Người nào mà có thể làm cho anh mất ăn mất ngủ thế? Có thể chia sẻ cho em không?
  • Thôi không có gì! Chắc rồi cũng quen ấy mà không sao đâu! – tôi nhắn.
  • Chia sẻ đi mà, em đang nghe đây, có gì em còn cầu nguyện cho.
   Tôi lưỡng lự và không biết có nên nói ra điều ấy không. Và nếu nói thì sẽ nói thế nào.
  • Nào ! nói đi ? ai vậy ? -  em lại nhắn.
  • Thôi cứ để cho mọi chuyện diễn ra tự nhiên, có nói ra cũng không thể thay đổi được gì đâu.  Tôi trả lời em.
  • Thì cứ nói đi mà! biết đâu được ! hoặc ít nhất cũng có thêm lời cầu nguyện của em mà!
  • Thôi không sao đâu! cứ cầu nguyện cho anh nhé. Tôi cũng thay đổi cách xưng hô với em.
  • Nói đi không là em không nói chuyện nữa đâu! Ai vậy anh? Họ sắp đi đâu mà anh nhớ họ vậy. Em dục tôi nói.
  • Vấn đề không chỉ là nhớ họ mà cả bản thân anh ấy chớ. Nghĩ đến họ nhiều mà quên cả Chúa, lo lắng cho cả việc mình đang theo ơn gọi. Tôi trả lời em.
  • Sao lại vậy? Nghĩ tới họ thôi mà sao mà lại ảnh hưởng tới ơn gọi của anh được. Em đang nghe này! Anh chia sẻ đi nhé. hì
  • Anh nghĩ đến họ nhiều, và nhiều lúc nghĩ rằng nếu họ không đi thì…tốt biết mấy.  Tôi trả lời em.
  • Ai vậy? mà họ đi đâu thế anh?
  • Người đó là….là… Tôi ngập ngừng không dám trả lời em.
  • Là ai anh nói đi!
  • Người đó là… là …em đấy. Có lúc anh đã từng nghĩ rằng nếu như em không đi tu thì tốt biết mấy! Tôi trả lời em mà lo lắng biết bao nhiêu điều có thể xảy ra sau dòng tin đó.
  • Là em sao? – Em hỏi tôi. Em có điều gì không tốt hả anh? Sao anh lại muốn em không đi tu ?
  • Không! Em rất tốt và bởi vì em rất tuyệt vời nên anh mới nghĩ như vậy!
  • Vậy là sao? Em lại hỏi tôi.
Những câu hỏi liên tục của em làm tôi bối rối. Tôi rất căng thẳng vì nhiều cảm xúc về em tôi cố kìm nén trong mấy ngày qua thì giờ tôi lại nói hết cho em.
  • Tôi nhắn tin trả lời em. Theo em nghĩ một chàng trai mà không muốn một cô gái đi tu thì là vì làm sao ?
  • Em trả lời – Em không biết ! mà anh có suy nghĩ này lâu chưa vậy?

Tôi không biết em có hiểu hết những điều tôi muốn nói không, nhưng nhắn xong những điều trên bỗng tôi cũng thấy được nhẹ lòng mình đi đôi chút. Nhưng tôi vẫn còn những điều lo lắng khác. Giả như em không hiểu, có lẽ tôi sẽ có một chút gì đó buồn nhưng cũng không sao. Còn nếu em hiểu, có thể tôi vui vì đã cho em biết đối với tôi, em rất quan trọng nhưng có thể em không thích điều này. Em có thể giận tôi vì điều ấy. Có thể từ tình cảm bạn bè, tình anh em mà tôi có với em bấy lâu nay sẽ tan biến không còn gì. Ngoài ra tôi còn lo một điều khác đó là nhìn tôi lúc này đang giống một kẻ xấu. Tôi đang làm cản trở bước đường ơn gọi của em. Một ơn gọi thật đẹp, một ơn gọi tuyệt vời. Ngay cả khi em có tình cảm với tôi như tôi đang có với em, thì ở đâu đó trong tâm hồn tôi vẫn không mong em đáp lại tình cảm của tôi. Đang khi rối bời bởi những suy nghĩ trong đầu thì em nhắn tin trả lời tôi.
  • Anh đừng buồn! Cảm ơn anh đã trân quý em như vậy. Em thấy mình thật hạnh phúc vì điều ấy, nhưng em thấy em cũng chưa xứng đáng để được anh quý mến như thế. Và trên hết, em không muốn làm cớ cho anh vấp phạm. Em cũng mong anh sẽ hạnh phúc trên con đường theo Chúa. Chúa đang đợi anh đấy.
Đến lúc này thì có thể nói rằng em đã đoán được phần nào suy nghĩ của tôi. Tôi thấy ngượng ngùng với chính bản thân mình. Tôi vẫn chưa thể biết tình cảm em dành cho tôi là gì. Nhưng dòng tin nhắn của em làm cho tôi thấy em cũng dành cho tôi sự trân trọng và nói lên sự thánh thiện trong con người em.

Đang trong những suy nghĩ thì tôi đánh mắt sang nhìn chiếc đồng hồ. Nó đã chỉ 0 giờ 30.  Vậy là đã bước sang ngày em lên đường. Mặc dù rất rất muốn tiếp tục nói chuyện với em. Thế nhưng tôi cố lấy lại sự bình tĩnh để nhắn tin lại cho em.
  • Cũng muộn lắm rồi. Em đi nghỉ đi sáng sớm còn lên đường.
Tôi nhắn tin nhưng lòng thì muốn đêm nay dài mãi để tiếp tục được nói chuyện với em.
  • Em trả lời tôi – Anh cũng phải đi nghỉ thì em mới đi nghỉ đấy!
  • Được rồi. Anh cũng đi nghỉ mà. Chúc em một đêm an lành trong tình yêu Chúa và sáng mai lên đường với thật nhiều niềm vui. Sống thật hạnh phúc với con đường mà em lựa chọn.
  • Vậng, em cảm ơn anh. Em sẽ sống thật hạnh phúc. Anh cũng vậy nhé. Cầu nguyện cho em.
  • Ừ, anh sẽ luôn cầu nguyện cho em. Em cũng cầu nguyện cho anh nhé.
  • Vâng, anh và em cầu nguyện cho nhau. Chúc anh ngủ ngon.
                                                         ****
Dòng tin cuối cùng của ngày hôm đó khép lại. Tôi cũng đi nghỉ, thế nhưng đến tận sáng tôi  không thể nào chợp mắt bởi những kỷ niệm bởi những hình ảnh về em. Khi tiếng chuông báo thức 6 giờ sáng. Tôi vội vã cầm chiếc điện thoại nhắn tin vào số của em. Một tin nhắn chào em lần nữa hi vọng em vẫn kịp để đọc. Nhưng thực chất nó như sự líu kéo những giây phút cuối cùng Tôi có thể nói chuyện với em.
  • “ Em đi bình an nhé”
   Vài phút sau chuông điện thoại của tôi reo lên. Một dòng tin nhắn từ số của em tôi vội vàng mở.
  • “ Cảm ơn anh rất rất nhiều. Chúc anh luôn bình an. Em đi đây, em không dùng điện thoại nữa nhé. Hẹn gặp anh vào một ngày gần nhất”.
                                                       *****
Ánh mặt trời đang chiếu tỏa, len lỏi qua kẽ cửa sổ. Phía ngoài cửa tiếng xe cộ đang mỗi lúc một thêm ầm ĩ, nhưng tôi thì như đang chìm vào một cõi vô định, một nơi thanh vắng và tràn đầy cô đơn, một không khí lạnh lẽo bao trùm lấy tôi. Có lẽ đây là một trong những giây phút đáng sợ nhất trong cuộc đời tôi. 

Tôi cứ ngồi vậy mặc cho thời gian trôi qua. Rồi chợt tôi nhận ra, mình phải đứng lên, phải đi đến đâu đó. Rồi tôi đứng dậy ra khỏi nhà khi bầu trời cũng đã chạng vạng tối. Tôi đi thẳng tới nơi mà tôi vẫn hay tìm đến khi vui cũng như lúc buồn, khi thành công cũng như lúc thất bại đó là nhà thờ. 

Tôi bước vào trong nhà thờ đến ngồi dưới hàng ghế ngay dưới chân Đức Mẹ. Im lặng một lúc rồi tôi lấy chuỗi hạt ra đọc kinh. Tôi cố gắng tập trung cho giây phút hiện tại. Tôi cầu nguyện nhưng không phải để xin bất kỳ điều gì. Tôi thấy tâm hồn nhẹ nhõm dần. Có điều gì đó đang dần tràn ngập con người tôi. Một luồng khí nóng đang tràn vào tôi. Tôi cảm nhận rất rõ trên da thịt mình. Một suy nghĩ lóe lên trong tôi. Tôi phải đứng dậy, phải tiếp tục những điều Chúa muốn tôi làm.
                                          ************
Thỉnh thoảng tôi vẫn nhìn thấy em trong những ngày lễ lớn của giáo phận. Một thiên thần trong chiếc áo dài trắng. Cũng có những lần tôi và em gặp nhau, nhưng cả tôi và em đều không nói gì. Chỉ cúi đầu chào nở một nụ cười rồi bước đi. Mặc dù rất muốn chào em một tiếng nhưng rồi lại thôi. Một phần vì sợ không tiện lỡ bề hiểu nhầm, một phần những lúc ấy cả tôi và em đều đang vội vàng việc gì đó. Nhưng trên hết là sợ nếu nói chuyện cảm xúc ngày trước lại ùa về. Một lần đặc biệt em đã vào nhà tôi cùng một người khác. Vẫn sự im lặng ấy, tôi cố gắng hỏi thăm vài ba câu và em cũng cố gắng trả lời ngắn gọn. Ánh mắt chúng tôi vẫn nhìn nhau với sự tôn trọng dành cho nhau.
                                         ************
Tôi đang đứng trước gương cố gắng nhanh chóng chải gọn mái tóc. Niềm vui đang dâng trào. Trên tay tôi là một tờ giấy báo tin từ Đại chủng viện mà tôi vừa nhận được và một tấm thiệp mời dự lễ khấn. 

Hôm nay tôi sẽ gặp lại em sau gần hai năm không gặp nhau. Tôi đến gặp em với tư cách một người bạn, một người anh và là một tân chủng sinh. Có lẽ em cũng đang rất vui vì ngày hồng phúc của em và về điều tôi đã đạt được.

Tôi đang mong nhìn thấy em trong bộ tu phục. Em “bà sơ nhỏ của Thiên Chúa” hôm nay chắc chắn sẽ đẹp tuyệt trần.

Tiếng chuông nguyện đường đã reo và đồng hồ đã điểm 8 giờ sáng.

 
  Dom. Bùi Lữ - Phùng Khoang ngày 08-04-2017
(trích Sức Mạnh ơn gọi)

No comments:

Post a Comment