110 “Mày mà đi tu, tao thề tao sẽ cạo trọc đầu mày.” - Phần 1 - ♫♫- Ngài Gọi Con -♫♫

“Mày mà đi tu, tao thề tao sẽ cạo trọc đầu mày.” - Phần 1

“Mày mà đi tu, tao thề tao sẽ cạo trọc đầu mày.” Đó là những lời cảnh cáo hay đúng hơn là những lời đe doạ mà mẹ Vân dành cho em mỗi khi em kể chuyện về các sơ đang phục vụ nhà thờ.

Kể cũng lạ, từ ngày bắt gặp và nói chuyện với hai sơ mới về phục vụ tại giáo xứ, tâm trí Vân lúc nào cũng nghĩ đến các sơ. Đến nỗi ngay cả những lúc tham dự thánh lễ, Vân cũng không sao cầm lòng cầm trí được, vì mắt bận hướng về các sơ. Không biết có phải vì chiếc áo dòng trắng tinh hay sự hiền lành, phúc hậu của các sơ đã hớp hồn Vân. Cũng từ lúc đó em nung nấu ý định đi tu để trở thành một nữ tu. Vân mang ý định đó vào trong cuộc sống hằng ngày. Em không môi son, má phấn như các bạn cùng trang lứa. Em cũng không mốt này mốt nọ như cô bạn hàng xóm. Em giản dị, đơn sơ. Em nhỏ nhẹ, khiêm tốn.

Với sự khiêm tốn, giản dị cộng với khuôn mặt xinh xắn được điểm tô bằng chiếc kính cận, Vân làm điêu đứng biết bao chàng trai trong làng, và cũng không ít phụ huynh đã để ý tới em. Thậm chí có người còn sang tận nhà để xin đi lại trước với gia đình em. Thế nhưng, những điều đó không làm Vân lung lay ý chí thầm kín trong mình. Ngược lại nó càng làm cho em khát khao, mong mỏi thời gian trôi thật nhanh để em sớm có thể vào nhà dòng. Tuy nhiên, bố mẹ Vân lại suy nghĩ theo một cách khác như bao ông bố mà mẹ trong làng. Ông bà quan niệm rằng đã là con gái cần phải tìm cho mình một tấm chồng. Thế nên, ông bà luôn đề cập đến chuyện hôn nhân với Vân dù rằng em vẫn đang học lớp Mười Hai.

Về phần Vân, dù đã tìm cho mình một ơn gọi riêng nhưng em vẫn giữ kín ý định của mình. Em chưa muốn nói cho mọi người biết, ngay cả bố mẹ mình. Một phần em muốn suy nghĩ kỹ hơn về ơn gọi của mình. Phần khác em biết rằng nếu nói ngay với bố mẹ thì sẽ không được yên thân. Thế nên, khi bố mẹ đề cập đến chuyện chồng con, Vân thường tìm cho mình một giải pháp im lặng. Cũng có lúc Vân đáp lời bố mẹ bằng một câu nói vu vơ tựa như sẽ không lấy chồng, sẽ đi tu làm sơ như sơ Mai, sơ Cúc. Với câu nói kiểu như thế, câu nói quen thuộc mà mẹ Vân hay nói là: “Mày mà làm sơ tao cạo trọc đầu. Con gái con đứa lớn rồi thì phải lấy chồng.”

Thế là năm học cuối cấp thời phổ thông cũng dần khép lại. Trước mặt Vân là những chọn lựa mà em phải đối diện: đi tu hoặc lấy chồng. Vân biết rằng em chỉ được chọn một trong hai. Nếu chọn hôn nhân thì em sẽ làm vui lòng bố mẹ và cuộc đời em cũng sẽ êm trôi như bao cô gái trong làng. Còn nếu chọn đi tu thì em sẽ đối diện với sự phản đối, ngăn cấm của bố mẹ. Chưa kể đến chuyện bị làng xóm chế giễu nếu việc đi tu bị “đứt gánh giữa đường”. Vân suy nghĩa rất nhiều. Đã có lúc Vân muốn buông xuôi chỉ nghĩ đến chuyện hôn nhân cho tâm trí bớt căng thẳng. Cũng có lúc Vân cảm thấy rất hạnh phúc khi tưởng tượng mình đang xúng xính chiếc áo dòng trắng trinh. Chuyện đi tu và hôn nhân vì thế cứ mãi giằng co trong con người của Vân. Hẳn nhiên, em cũng đã cầu nguyện nhiều với Chúa.

Vân không thể dấu mãi ý định của mình. Em biết rằng trước sau gì em cũng phải nói ý định đó cho bố mẹ biết. Nhưng kỳ thực chuyện này không hề đơn giản với Vân, vì lẽ em không biết bắt đầu thế nào và khi nào. Thế rồi, trong lúc đang xem truyền hình, Vân quyết định nói cho bố mẹ biết:

“Bố mẹ ạ, con cũng đã học xong rồi. Giờ con muốn nói lên ý định của con cho bố mẹ được biết.”
“Con nhà nông mà bày đặt ý định ý điệc, hay con muốn lấy chồng đại gia như mấy cô trong phim.” Bố Vân vừa nói vừa cười mà không thèm nhìn Vân.

“Mẹ thấy thằng Tuấn con nhà bà Hoan được đấy. Con thấy thế nào?” Mẹ Vân nói thêm như nói lên rằng ý định của em là phải lấy chồng.

“Bố mẹ ạ, con không lấy đại gia. Con cũng không lấy ai hết. Con muốn đi tu.” Vân nhỏ nhẹ nói với bố mẹ.
“Cái gì. Cái gì. Mày nói lại tao nghe coi.” Bố Vân quay qua em quát lớn.

Vân thỏ thẻ: “Dạ, con muốn đi tu làm sơ ạ.”

“Đi tu. Tu gì !!! Này, này, này, mày bỏ ý định đó ngay đi nhé.” Bố Vân càng quát lớn hơn.

“Nhưng con thật sự muốn đi tu. Con sẽ không lấy chồng đâu.” Vân quả quyết.

“Con muốn đi tu làm sơ như sơ Mai, sơ Cúc hả! Không bao giờ. Không bao giờ mẹ cho phép.” Mẹ Vân đáp lời.

“Con muốn chôn vùi tuổi thanh xuân của con trong nhà dòng sao!? Con thực sự muốn điều đó sao!? Con thấy đấy, cái làng này đâu có ai ngu để chôn vùi tuổi xuân của mình trong nhà dòng đâu.” Bà thêm vào.

“Nếu bố mẹ không cho con đi tu con sẽ cũng không lấy chồng.” Vân lại càng quả quyết.

“Này, này, này tao cấm mày có ý định đó, nghe chưa. Con gái con đứa phải lo chuyện chồng con. Không đâu mà lo chuyện thiên hạ như mấy bà sơ kia.” Ông bố bực tức quát lớn.

“Bố mày nói đúng đó.” Bà mẹ chêm vào.

“Nhưng con muốn đi tu.” Nói xong câu đó, Vân khóc oà. Vân ôm mặt vào hai bàn tay nhỏ nhắn rồi chạy thẳng vào phòng của mình. Chưa bao giờ Vân thấy cô đơn và bị bỏ rơi như lúc này. Vân ước rằng giá như có người nào hiểu và an ủi mình trong lúc này.

Về phần bố mẹ Vân, ông bà cảm thấy như vừa bị chính đứa con gái của mình sát muối vào tim. Bao nhiêu hy vọng trước đây đặt vào Vân là bấy nhiêu thất vọng mà ông bà nhận được. Bởi lẽ, ông bà cứ ngỡ đứa con gái sẽ vâng nghe lời mình. Nó sẽ kiếm một tấm chồng để đỡ đần ông bà lúc tuổi già và có thể giúp đỡ các em trong cuộc sống sau này.

Tối đó, ông bà cứ trằn trọc suy nghĩ về Vân. Một mặt hai ông bà tìm mọi cách để thuyết phục em. Mặt khác, hai ông bà cũng muốn tìm hiểu tại sao con mình lại muốn chọn một cuộc sống khác với tất cả mọi người khác trong làng.

Ông bà mang những suy nghĩ đó dò hỏi người thân, bạn bè của Vân cũng như nhờ họ thuyết phục để Vân từ bỏ ý định đó. Ông bà cũng không quên ý định gặp gỡ, trao đổi với sơ Mai và sơ Cúc đang phục vụ tại giáo xứ. Vì hai ông bà nghĩ rằng chính các sơ này đã “đầu độc và tiêm nhiễm” vào Vân ý định đi tu. Thế nên khi gặp hai sơ, ông bà đã không giữ được bình tĩnh và đã to tiếng với các sơ:

“Này các sơ, các sơ đi tu thì lo chuyện các sơ đi, sao lại còn rủ rê con gái chúng tôi làm chi nữa.” Bà mẹ cất tiếng.
“Các sơ có biết chúng tôi nuôi đứa con lớn bằng chừng này vất vả, khó nhọc lắm không. Các sơ lo chuyện các sơ đi, đừng xía vào chuyện của gia đình người khác làm gì.” Ông bố tiếp lời.

“Dạ. Hai bác nói gì chị em chúng con không hiểu. Có chuyện gì hai bác hãy bình tĩnh nói rõ cho chúng con nghe, được không ạ!” Sơ Mai nói.

“Chuyện gì nữa, bộ các sơ giả điếc, giả mù à.” Bà mẹ quát lớn.

“Dạ. Hai bác nói rõ cho chúng con được không ạ!” Sơ Cúc sợ hãi nói.

“Các sơ đã cho con chúng tôi ăn cái quái gì để giờ này nó một mực muốn đi tu làm sơ. Tôi không hiểu nổi các sơ nữa. Chuyện mình không lo cứ lo chuyện người ta.” Ông bố bực tức nói.

“Chắc hai bác hiểu nhầm gì ở đây rồi. Đúng thật là con hai bác thi thoảng tới đây chơi, nhưng chị em chúng con chỉ nói chuyện và giải đáp những thắc mắc của em ấy thôi, chứ chúng con đâu rủ rê con hai bác gì đâu.” Sơ Mai nhỏ nhẹ trả lời.

“Các sơ nói hay thật. Các sơ không rủ rê thì làm sao nó biết chuyện tu, chuyện sơ mà lại có ý định đi tu. Không các sơ thì còn ai vào đây nữa. Thử hỏi cái làng này có ai đã đi tu hay có ý định đi tu để rồi rủ rê nó không?” Bà mẹ nói.

“Cái đó thì chúng con không biết. Sự thật là chúng con không rủ rê em nó. Chúng con chỉ trả lời những thắc mắc của em ấy mà thôi.” Sơ Mai đáp.

“Các sơ tưởng chúng tôi là con nít à. Mà nếu như các sơ đã rủ rê nó thì giờ chính các sơ cũng phải khuyên nó từ bỏ ý định đó. Nếu không đừng trách chúng tôi.” Ông bố nói.

“Mà con thấy đi tu cũng đâu có gì là sai trái đâu. Nhiều nơi bố mẹ còn khuyến khích con cái đi mà nó không chịu đi nữa kìa.” Sơ Cúc phân trần như muốn biện hộ cho việc đi tu.

“Sơ im đi. Sơ biết gì mà nói. Người ta khác, chúng tôi khác.” Ông bố bực mình quát lớn.

Lúc này sơ Mai và sơ Cúc không dám nói câu nào. Hai chị em chỉ biết lắng nghe những lời quở trách của hai ông bà.

Sau ngày bố mẹ trách mắng hai sơ, Vân không còn dám lên gặp hai sơ nữa. Phần vì em cảm thấy có lỗi với hai sơ. Phần vì em sợ sẽ liên luỵ đến hai sơ. Mà Vân cũng không hiểu nổi tại sao bố mẹ mình lại đi trách mắng hai sơ. Hai sơ nào đâu có rủ rê hay khuyên bảo em trong vấn đề đi tu gì đâu. Nếu có thì hai sơ chỉ gián tiếp trong ý định của em mà thôi. Bởi chưng, những việc làm và sự hiền lành của hai sơ đã thực sự cuốn hút em, để rồi từ đó ý định đi tu lớn dần trong em.

Ý định rõ ràng của Vân là vậy, thế nhưng bố mẹ em vẫn một mực nhất quyết không đồng ý, dù rằng nhiều lần em van xin, khóc lóc, thậm chí em bỏ ăn, không chuyện trò. Thế rồi Vân nảy ra ý định trốn nhà, tự mình đến nhà dòng xin đi tu. Nói là làm, Vân âm thầm thu dọn quần áo rồi ra đi khi thời cơ đến. Trước khi ra đi, Vân viết mấy dòng gửi bố mẹ: “Bố mẹ và các em thân mến! Xin hãy thử lỗi cho con vì con ra đi mà không nói với bố mẹ và các em một lời nào. Ắt hẳn đó cũng vì bố mẹ. Bố mẹ đã ngăn cản ước nguyện của con. Bố mẹ một mực bắt con lấy chồng mặc dù con đã van xin, đã giãi bày ý định đi tu của con hàng trăm lần. Bố mẹ không biết ý định đi tu trong con bừng cháy thế nào đâu. Thực sự con khao khát được làm một nữ tu để dấn thân phục vụ Chúa và mọi người. Ý định tốt đẹp của con là vậy thế mà bố mẹ lại không hiểu cho con. Hôm nay con nhất quyết ra đi để thoả nỗi khát khao đó. Con sẽ tìm đến một nhà dòng nào đó và xin tu trong đó. Thế nên bố mẹ đừng đi tìm con. Bố mẹ cũng đừng lo cho con, vì con tin rằng Chúa sẽ không bao giờ bỏ con. Xin bố mẹ thử lỗi cho con vì đã không làm theo ý bố mẹ. Con hứa con sẽ cầu nguyện nhiều cho bố mẹ và các em. Và con sẽ về thăm bố mẹ khi có dịp. Con gái của bố mẹ.” Đặt lá thư đó trên bàn, Vân nhìn mọi thứ xung quanh như muốn nói lời tạm biệt nơi đã lưu dấu bao kỷ niệm. Vân cảm thấy nghẹn lòng và lúc đó những giọt nước mắt vắn dài cũng đã chảy xuống trên gò má Vân. Vân ra đi, tới nơi mà em hằng muốn tới.

Khi hay tin con mình trốn đi tu, bố mẹ Vân rất bực tức nhưng cũng rất đỗi lo lắng. Lúc đầu ông bà có ý định đi tìm Vân, thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại ông bà lại thôi. Ông bà biết tìm con ở đâu bây giờ khi mà nhà dòng nhiều như mạ ngoài đồng. Hơn nữa, ông bà cũng muốn cho con mình hiểu được khó khăn khi xa bố mẹ, để rồi sau này Vân có về thì có cớ để bắt Vân bỏ ý định đi tu.

Về phần Vân, sau khi tới được nhà dòng mà Vân đã liên hệ trước đó, bề trên nhà dòng đã cho Vân ở lại một thời gian để tìm hiểu và học hỏi. Vân rất hạnh phúc khi được ở một nơi mà mình hằng mơ ước. Vân thấy thời gian trôi nhanh và em mong sao cho thời gian trôi chậm lại để em có thể cảm nếm được niềm hạnh phúc đang trào dâng trong mình. Thực sự Vân không còn muốn đi đâu nữa, em chỉ thiết cuộc sống trong nhà dòng mà thôi.

Thấy được tâm tình cũng như con người của Vân, sơ bề trên quyết định nhận Vân vào nhà dòng. Thế nhưng, theo yêu cầu, các ứng sinh phải dẫn bố mẹ tới gặp gỡ, trao đổi với bề trên trước khi vào nhà dòng. Khi nghe biết được yêu cầu đó, niềm vui của Vân bỗng dưng bị dập tắt. Bởi lẽ em hiểu rằng không đời nào bố mẹ đồng ý cho mình đi tu. Thế rồi em đánh liều tới gặp bề trên để giải bày tâm sự với hy vọng sẽ được miễn điều này. Vân kể hết hành trình tu trì của mình cho sơ nghe, từ chuyện em gặp sơ Cúc và sơ Mai tới chuyện bị bố mẹ ngăn cản không cho đi tu. Nghe những điều đó, sơ bề trên rất cảm thông và cảm phục trước ý chí mạnh mẽ của Vân. Thế nhưng, bề trên không thể cứu xét cho em trong trường hợp này. Sơ bề trên phân trần: “Vân ạ, sơ hiểu tâm trạng của con lúc này. Sơ thông cảm với sự lo lắng cũng như sự khổ tâm của con. Sơ biết rằng chặng đường đi tu của con không hề đơn giản chút nào, sơ thực sự trân trọng điều đó. Tuy nhiên, việc yêu cầu ứng sinh dẫn phụ huynh tới trao đổi và gặp gỡ với người hữu trách là quy định chung của nhà dòng nên sơ không thể đi ngược lại quy định để giúp con được. Mà con có biết tại sao lại có quy định đó không? Sở dĩ có quy định này là vì trước đây cũng có trường hợp như con đấy. Chuyện là nhà dòng đã nhận một chị vào tu, dù rằng chị này bị gia đình cấm cản. Tuy nhiên nhà dòng lại không để ý đến chuyện đó. Thế rồi khi chị ấy sắp tuyên khấn, gia đình đã đến chửi rủa nhà dòng một cách thậm tệ. Và thế là từ đó về sau nhà dòng thêm quy định bố mẹ các ứng sinh phải đến trao đổi và gặp gỡ. Con hiểu ý sơ chứ?” Vân cảm thấy thất vọng khi nghe những điều đó từ sơ bề trên. Vân biết rằng không thể có cách nào khác để tiếp tục con đường tu trì trừ phi bố mẹ em đến để trao đổi với nhà dòng. Dường như phía trước Vân là một bầu trời xám xịt. Em buồn và em cố giấu những giọt nước mắt trước mặt sơ bề trên. Tuy nhiên, sơ bề trên cũng mở cho Vân một cánh cửa: “Con yên tâm, nhà dòng sẽ luôn mở của đón con dù bất cứ khi nào con tới, dĩ nhiên kèm theo sự đồng ý của bố mẹ.” Với câu nói đó của sơ bề trên, Vân được an ủi chút nào. Em hiểu rằng con đường tu trì của mình vẫn chưa chấm dứt.

No comments:

Post a Comment