110 ♫♫- Ngài Gọi Con -♫♫ - CẬU BÉ TÂN TÒNG VÀ SỨ GIẢ TRUYỀN TIN - ♫♫- Ngài Gọi Con -♫♫

♫♫- Ngài Gọi Con -♫♫ - CẬU BÉ TÂN TÒNG VÀ SỨ GIẢ TRUYỀN TIN

Nhìn dáng vẻ bên ngoài, Lương Vĩ Quang có những nét thường gặp nơi nhiều sinh viên: đeo kính cận, ôm đồm sách vở, hòa đồng. Điểm khác biệt ấn tượng so với bao bạn bè là chặng đường cậu đã theo đạo và nay đang thầm dưỡng nuôi ơn gọi.

Sinh ra và lớn lên tại thị trấn An Phú, tỉnh An Giang. Ngày còn nhỏ, những câu kinh kệ của ông ngoại (đạo Hòa Hảo) và bà ngoại (đạo Cao Đài) thoáng qua tâm trí cậu bé Quang. Khi vào tiểu học, cậu là “trò cưng” của thầy hiệu phó Nguyễn Quang Minh, một ông giáo thích trẻ con nên thường cho kẹo các học sinh ngoan. Là người Công giáo nên thầy hay rủ vài trò cùng đi lễ Chúa nhật ở nhà thờ Châu Đốc (cách An Phú 15km), song do không “có đạo” nên phần đông đều lắc đầu từ chối, ngoại trừ Quang. Trong thời gian theo thầy dự lễ, điều khó quên với cậu tới tận hôm nay là chuyện phải quỳ mỗi khi kiệu Đức Mẹ. “Sợ đau gối nên có hôm em trốn rước kiệu, thầy Minh biết, nói không được làm vậy. Nhờ đó, em dần biết Mẹ Maria là ai. Trước đây, em từng mua mặt dây chuyền khắc hình một bà nước ngoài bồng em bé mà thoạt nhìn em rất thích. Giờ thì em đã rõ tiểu sử về Người đó”, Quang kể.

Mấy năm sau, thầy giáo Minh chuyển trường, về gần nhà trên TP Long Xuyên. Còn lại một mình, tưởng chừng sẽ “bỏ” nhà Chúa, ngờ đâu cậu trò nhỏ vẫn đi xe buýt hoặc xe đạp để tới nhà thờ. Lòng cảm mến, “phải lòng” đạo ngày một gia tăng nên mùa hè năm lớp 8, Quang quyết định được trở thành con Chúa. Sau khi trình bày mong muốn với người thầy cũ, thầy hỏi cậu có thật sự ước ao và suy nghĩ kỹ càng chưa, trò Quang gật đầu. Thế rồi, cậu khăn gói lên nhà vị thầy đáng kính, vừa học hè vừa học giáo lý. Hai tháng sau, ngày 29.8.2010, cậu được rửa tội tại nhà thờ Chánh tòa Long Xuyên, chọn thánh bổn mạng là Bênêđictô vì người đứng đầu Giáo triều bấy giờ là ĐGH Biển Đức XVI.

Ngày Quang theo đạo, nhiều người trong gia đình phản đối. Ngoài hai chị gái, cậu là con trai duy nhất nên việc đứa cháu cải đạo đã không nhận được sự ủng hộ của họ hàng hai bên, vốn dĩ đang theo những tôn giáo khác. Hơn thế, Quang mồ côi cha khi 9 tuổi, ông bà nội, các chú bác sợ đứa cháu “sau này không biết thờ ông bà”. Buổi ấy, dù không cấm cản nhưng chị Phương Hồng - mẹ của Quang - cũng ngạc nhiên trước ý nghĩ của con. Dầu vậy, người phụ nữ trẻ ngập ngừng thổ lộ: “Tôi biết rằng tín ngưỡng nào cũng muốn giúp người ta hướng thiện, sống tốt hơn trong cuộc đời. Nếu con mình đã muốn vậy, tất có lý do chính đáng. Vả lại, nếu điều đó làm cháu vui và hạnh phúc, người làm mẹ sao nỡ từ chối”.

Về phía Quang, từ ngày thành Kitô hữu, cậu sốt sắng và nhiệt thành hơn trong việc giữ đạo. Rảo chân quanh khu vực sinh sống, cậu thấy một số gia đình cũng có bàn thờ Chúa nhưng ít khi bắt gặp họ đi lễ, và không hiểu vì sao chỗ mình không có nhà thờ, muốn dự lễ phải đi thật xa. Đem thắc mắc ấy về hỏi ông ngoại, cậu mới biết vùng An Phú từng có nhà nguyện, song sau này, cơ sở thờ tự của bổn đạo không còn nữa. Là con chiên vừa mới theo đạo ít lâu, cậu buồn và chạnh lòng trước hoàn cảnh ở quê mình.

Ngày 4.12.2011, trong lúc lướt mạng ngoài tiệm internet để đọc tin tức, tìm hiểu thêm kiến thức về Giáo hội qua phim ảnh, truyện kể, Quang tình cờ thấy trang web của Ban Truyền thông giáo phận Long Xuyên. Đang chăm chú theo dõi, mục “Hòm thư góp ý” đập nhanh vào mắt cậu. Một dòng ý tưởng chợt lóe lên, đứa học sinh lớp 9 vừa nghĩ vội trong đầu, vừa gõ lên bàn phím những con chữ chứa đựng niềm ưu tư của một tân tòng nhí. Cậu viết: “Kính thưa Đức cha, tuy con mới vào đạo được một thời gian ngắn thôi, nhưng con rất quan tâm đến tình hình đạo Công giáo ở địa phương mình. Theo quan sát chưa đầy đủ và mang tính chất tạm thời của riêng con là chỉ tính ở khu vực chợ An Phú, với bán kính khoảng 2km, đã có đến 18 gia đình Công giáo hoàn toàn hoặc có một vài thành viên theo đạo, với hơn 70 giáo dân. Nhưng cha ơi, do hoàn cảnh nên một số con chiên hoặc gia đình bị mất đức tin và hình như họ rất ít đi nhà thờ. Con buồn lắm, con thấy người Công giáo ở đây đã ít rồi mà bây giờ còn bị hao hụt cách uổng phí như thế...”.

Không ngờ, tin này được Đấng bản quyền giáo phận Long Xuyên và cha sở Châu Đốc Phêrô Nguyễn Tấn Khoa rất lưu tâm và xúc động. Sau khoảng một tháng, trò Quang nhận được email hồi âm nói rằng một số đấng muốn gặp cậu để trao đổi vài vấn đề về việc xây dựng nhà nguyện, thể theo ước mong của cậu và bà con. Cảm giác vui mừng, xúc động hòa lẫn vào nhau khi hay tin tốt đẹp. Chàng sinh viên điềm đạm nhớ lại: “Lúc viết bức thư, em không hy vọng sẽ được lắng nghe và đáp ứng lời khẩn cầu có thể xây cất một nhà thờ, nào ngờ tâm nguyện thành sự thật. Em viết vì muốn nêu lên cảm xúc, suy nghĩ chất chứa bấy lâu, chứ để trong lòng ngột ngạt sao ấy. Có người hỏi em sao nhỏ tuổi mà dạn dữ vậy, em chỉ biết cười trừ”. Tháng ngày kế tiếp, cộng tác vào hành trình chuẩn bị phục sinh xứ đạo, cậu học trò vui vẻ nhận nhiệm vụ giúp cha xứ Châu Đốc đi lập danh sách các gia đình Công giáo quanh vùng. Một buổi tới trường, buổi còn lại cậu và một giáo dân khác đạp xe khắp các xã để ghi nhận những ai là giáo hữu. Thời gian thấm thoắt trôi, dần dần các thánh lễ tại tư gia được phép cử hành. Mọi người bớt vất vả khi phải về nhà thờ Châu Đốc xa xôi dự lễ như trước. Và nhà Quang cũng từng là điểm để linh mục tới dâng lễ nhân dịp giỗ ba cậu. Với chàng trai miền Tây, đó mãi là kỷ niệm và niềm tự hào khó phai.

Bây giờ thì ước mơ về một ngôi thánh đường của bà con An Phú đang dần đi vào hiện thực. Cha Khoa đã mua một mảnh đất nơi đây, ngược xuôi tìm nguồn để hoàn tất các thủ tục và cất nhà thờ. Lương Vĩ Quang thì đang là sinh viên ngành Ngôn ngữ Anh trường Đại học Cần Thơ và sinh hoạt tại lưu xá gần đó. Song song việc học, cậu đang tìm hiểu và tiếp tục suy nghĩ về ơn gọi đời tu. Xa nhà, xa quê giữa lúc nhà nguyện An Phú đang khởi công, cậu trầm tư: “Phải chi em được về thường xuyên sẽ phụ giúp chút gì đó. Giáo dân ai cũng bận bịu mưu sinh hoặc tuổi cao sức yếu nên không thể khuân vác nặng. Đây là công trình chờ đợi suốt 5 năm nên có ý nghĩa nhiều lắm!”.

Cuộc trò chuyện sắp kết thúc, cậu nhìn đồng hồ rồi nói vẫn còn rảnh rỗi vì đến tối mới đi làm thêm công việc giữ xe. Học giỏi, lễ phép và chững chạc, chuyện về chàng sinh viên tân tòng góp phần phục hồi xóm đạo nhỏ bé thật thú vị, đặc biệt.

Phú Khang

No comments:

Post a Comment