110 2018 - ♫♫- Ngài Gọi Con -♫♫

†.Ngài Gọi Con.†

Ta muốn lòng nhân chứ đâu cần lễ tế.(Mt 12:7)
Ai muốn theo Thầy, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo Ta.(Mt 16:24 )
Nếu anh em không trở lại mà nên như trẻ em, thì sẽ chẳng được vào Nước Trời.(Mt 18:3 )
Kẻ được gọi thì nhiều, mà người được chọn thì ít.(Mt 22:14)
Trời đất sẽ qua đi, nhưng những lời Thầy nói sẽ chẳng qua đâu.(Mt 24.35)
Trong anh em, người làm lớn hơn cả, phải làm người phục vụ anh em.(Mt 23.11)
"Con là Con yêu dấu của Cha, Cha hài lòng về Con."(Mc 1:11)
Thiên Chúa Là Tình Yêu

"Thiên Chúa là tình yêu, và hễ ai ở trong tình yêu thì ở trong Chúa, và Chúa ở trong người ấy"(1 Ga 4:16)

Chúa Cất Tiếng Gọi Con

Con xin ngợi khen Cha, vì Cha đã giấu không cho bậc khôn ngoan thông thái biết những điều này, nhưng lại mặc khải cho những người bé mọn.(Mt 11:25)

Con Nay Thuộc Về Chúa

Thiên Chúa yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một, để ai tin vào Con của Người thì được sống muôn đời."(Ga 3:16)

♫♫.Ngài Gọi Con Blog.♫♫

Anh hãy đi, lòng tin của anh đã cứu anh!(Mc 10:52) .
  • †.Ngài Gọi Con Blog.†

    Còn anh em, anh em bảo Thầy là ai? Ông Phê-rô trả lời: "Thầy là Đấng Ki-tô."( Mc 8:29)

  • †.Ngài Gọi Con Blog.†

    Anh em đong đấu nào, thì Thiên Chúa cũng sẽ đong đấu ấy cho anh em, và còn cho anh em hơn nữa.(Mc 4:24)

  • †.Ngài Gọi Con Blog.†

    Ai thi hành ý muốn của Thiên Chúa, người ấy là anh em chị em tôi, là mẹ tôi.(Mc 3:35)

  • †.Ngài Gọi Con Blog.†

    Các anh hãy theo tôi, tôi sẽ làm cho các anh thành những kẻ lưới người như lưới cá.(Mc 1:17)

    9558453

    LƯỢT XEM

    125

    BÀI VIẾT

    7989342

    LƯỢT THÍCH

    6932432

    CHIA SẺ

    †.Ngài Gọi Con Blog.†

    Cứ yên tâm, chính Thầy đây, đừng sợ! (Mc 6:50)

    Tuesday, December 18, 2018

    Dũng cố gắng lấy hết bình tĩnh để nói ra điều ấy nhưng vẫn không giấu nổi cảm xúc trên đôi môi đang run lên bần bật và dòng nước mắt đầy khóe mi đang sẵn sàng lăn trên gò má...

    ***

    .... Ngồi trước tượng Chúa trong căn phòng nhỏ, giờ này vị linh mục trẻ đang hồi tưởng lại giây phút đưa ra câu nói đó. Sự lựa chọn đến giờ này được coi là khôn ngoan, sáng suốt và cho thấy ơn Chúa thật sự quá nhiệm mầu trên cuộc đời mình. Tuy vậy, khoảnh khắc đó vẫn in hằn lên tâm trí và trái tim vị linh mục cảm giác khó có thể diễn tả được bằng lời nói. Vị linh mục ngước mắt nhìn lên cây thánh giá nơi Chúa Giêsu đang chịu treo với lời cầu nguyện “Lạy Chúa, cảm tạ Người vì mọi điều kỳ diệu vượt quá sức con, nhưng Ngài đã làm và dành cho con. Con xin dâng Ngài mọi sự của con. Ngài đã gìn giữ con và những người thân yêu của con suốt những năm qua thì xin Ngài cũng luôn nhìn đến chúng con mọi ngày còn lại. Phần con, xin Ngài làm cho con trở nên như Ngài muốn”...

    images
    ***

    .... Vừa nhận tấm bằng tốt nghiệp đại học loại xuất sắc ở trường đại học Y, Dũng đã nhận được lời đề nghị làm việc tại một bệnh viên khá lớn tại thành phố với mức lương hứa hẹn khá cao. Đó là niềm vui cho gia đình nhưng không ngờ với Dũng, nó lại là điều khiến cậu phải băn khoăn lo lắng cho những quyết định của bản thân sau đó.

    ***

    … 6 năm miệt mài đèn sách dưới mái trường đại học với biết bao nhọc nhằn vì hoàn cảnh gia đình quá khó khăn, Dũng đã làm thêm biết bao nhiêu việc, từ rửa bát đĩa đến gia sư, dọn dẹp nhà cửa. Bất cứ khi nào ngoài giờ cho Chúa và việc học tập, Dũng đều dành thì giờ để kiếm thu nhập trang chải học tập và thi thoảng gửi những đồng tiền ít ỏi về cho mẹ ở quê. Mỗi lần nghĩ về mẹ, Dũng không khỏi xót xa và lo lắng. Bố mất sớm từ khi Dũng còn khá nhỏ. Sau đó ít lâu, mẹ Dũng cùng đổ bệnh. Tuy chạy chữa khịp thời, nhưng giờ đây mẹ chỉ làm được những việc nhẹ. Xót xa hơn nữa khi em gái duy nhất của Dũng đang thời học sinh thì bị một di chứng lạ về mắt khiến đôi mắt mờ dần và rồi không còn thấy gì nữa. Căn nhà nhỏ bé với mái ngói cũ kỹ mỗi khi mưa hay nắng thì trong nhà cũng chẳng khác gì ngoài sân. Trong căn nhà ấy, 3 con người đã có thời điểm dường như tuyệt vọng trước cuồng phong của cuộc đời.

    Một tia hy vọng lóe lên cho 3 con người ấy khi Dũng đỗ đại học Y trên thành phố. Niềm vui đã có nhưng nỗi lo vẫn còn. Lấy tiền đâu để có thể vượt qua chặng đường 6 năm đại học. Không thể mong điều ấy từ gia đình, nhưng Dũng vẫn quyết tâm lựa chọn điều đó với sự động viên từ gia đình và niềm tin tưởng vào Thiên Chúa.

    Trong suốt những năm học đại học, Dũng luôn đạt thành tích ấn tượng dành được nhiều học bổng của nhà trường. Tuy vất vả và bận rộn vậy, nhưng một thói quen mà Dũng không bao giờ từ bỏ mỗi ngày là dành thời gian cho Chúa. Dũng tham dự Thánh lễ mỗi ngày và luôn dành thì giờ cho việc đọc kinh cũng như gặp gỡ Chúa. Cậu tâm niệm rằng “chỉ cần tín thác vào Chúa mọi điều Ngài sẽ lo cho”. Cũng chính vì có Chúa mà Dũng quên đi bao nỗi vất vả nhọc nhằn của cuộc sống, có thêm động lực và cố gắng mỗi ngày. Dũng cũng rất hăng say trong các việc sinh hoạt đoàn thể của nhóm sinh viên mỗi khi có thời gian. Những điều đó đã góp phần nuôi dưỡng trong tim Dũng một ước muốn cao đẹp. Dũng mong rằng khi học xong có thể dùng những khả năng Chúa ban tặng để giúp ích cho đời...

    ***

    - Con tính sao, con sẽ làm việc chỗ mà họ mời con chứ ? Mẹ Dũng hỏi.

    - Con cũng chưa quyết định mẹ ạ ! Dũng trả lời.

    - Ừ! Mẹ hiểu. Thôi cứ nghỉ ngơi thư giãn ít ngày đã, dù sao cũng vừa học xong cứ ở nhà ít ngày rồi tính tiếp, giờ học xong rồi cũng không cần gì phải vội cả. Mẹ Dũng nói.

    - Vâng ! con muốn nghỉ ngơi vài ngày rồi tính dù sao cũng vừa về đến nhà.

    - Thế nhưng cũng phải biết quý trọng cơ hội con ạ. Bỏ lỡ thì lại tiếc nuối. con cứ cân nhắc kỹ lưỡng vào. Mẹ Dũng tiếp lời.

    Từ trong nhà giọng nói em gái Dũng cất lên với giọng đầy vui tươi như đang hy vọng vào một điều gì đó.

    - Anh Dũng! Giờ anh là bác sĩ rồi, thế có phải là mắt em sẽ có cơ hội được nhìn thấy trở lại không?

    - Ừ ! chắc chắn anh sẽ tìm cách để chữa mắt cho em. Để em có thể lại nhìn thấy như trước! Dũng nói.

    - Thật tuyệt vời anh ạ ! Thế là ngày này cũng sắp đến. ngày nào em cũng cầu nguyện với Chúa cho anh được mạnh khỏe và học thật tốt, đề có ngày giúp đỡ mẹ và chữa mắt cho em. Thế là Chúa đã lắng nghe em nguyện xin và nguyện ước của em sắp thành sự thật rồi! Giọng em Dũng reo lên đầy vui sướng.

    Đã lâu lắm rồi Dũng mới thấy em Dũng vui như vậy, nhưng trong Dũng cũng đang có một nỗi lo lắng rất lớn mà Dũng không dám nói với mẹ và em vì sợ làm mẹ và em thất vọng. Trong suốt những năm qua, Dũng không ngừng tìm hiểu qua sách báo hay qua bất cứ phương tiện thông tin nào về một phương pháp có thể chữa trị cho em gái mình. Niềm mong mỏi của Dũng cũng có được sự đền đáp khi Dũng có biết một nơi có thể chữa trị bệnh cho em. Thế nhưng chi phí thì lên tới hàng trăm triệu đồng. Đó là một con số mà ở thời điểm hiện tại Dũng và gia đình không thể có.

    Nếu đi làm nơi được đề nghị, Dũng cũng cần một khoảng thời gian khá dài mới có thể đủ số tiền đó. Và trước mắt Dũng còn có dự định sửa nhà cho mẹ nữa. Nhưng có một điều khó là Dũng luôn mong ước được dùng khả năng của mình để làm những điều giúp ích cho đời, được phục vụ mà không phải bận tâm đến tiền bạc. Dũng ao ước được phục vụ người nghèo, phục vụ những người đang cần đến khả năng của Dũng. Đứng giữa một bên là ước muốn phục vụ và một bên là bổn phận báo hiếu mẹ và giúp em gái. Dũng chỉ còn biết tìm đến Chúa. Trong những ngày ở nhà, ngoài giờ giúp việc cho mẹ, Dũng gần như dành toàn bộ thời gian trên nhà thờ. Quỳ trước ảnh tượng Lòng Thương Xót Chúa, Dũng không biết phải xin điều gì cho nên giờ này. Cậu chỉ dám thưa với Chúa rằng “Lạy Chúa nếu được con xin dành tất cả khả năng của con cho Ngài, còn mẹ và em con, con cũng xin dâng họ lên Chúa. Chỉ mong làm đẹp lòng Chúa mà thôi”. Mỗi ngày như vậy một điều gì đó lại thôi thúc suy nghĩ của Dũng. Và rồi một ngày kia Dũng cũng quyết định…

    ***

    - Anh sẽ đi tu ! Giọng Dũng ngập ngừng.

    - Anh vừa nói gì cơ ? anh đùa em đấy à ? Giọng em Dũng vang lên.

    - Anh sẽ đi tu em ạ ! có lẽ đây là điều Chúa muốn anh làm ! Dũng đáp.

    - Anh bị điên sao ? anh đang nói gì vậy ? Giọng em Dũng gắt lên xé toang sự yên tĩnh trong ngôi nhà hiện tại chỉ có hai anh em.

    - Mấy ngày nay anh đã suy nghĩ và cầu nguyện rất nhiều. Có điều gì đó đang thôi thúc anh. Anh không biết thế nào nhưng có lẽ Chúa muốn anh làm việc cho Ngài ! Dũng nói.

    - Anh không thương mẹ, không thương em sao ? Anh muốn làm đứa con bất hiếu à anh Dũng ! Giọng em Dũng như muốn gào lên cho ai đó nghe thấy.

    - Em nói nhỏ thôi được không ! Anh còn chưa nói với mẹ mà !

    - Nhỏ gì mà nhỏ ! anh bị điên rồi !

    Đang khi nói thì mẹ Dũng từ ngoài vườn về.

    - Sao đấy con gái ? Anh con lại trêu trọc con gì đấy à ? Mẹ Dũng hỏi.

    - À không, không có gì đâu mẹ. Dũng vội đáp.

    - Mẹ ơi anh Dũng bảo anh ý đi tu đấy mẹ ạ ! Giọng em Dũng vang lên.

    Mặt Dũng bỗng nóng ran lên vì câu nói của em mà cậu không kịp ngăn lại. Dũng đang sợ. Dũng sợ rồi đây mẹ cũng phản ứng như em gái. Cậu sợ làm mẹ buồn, làm em gái thất vọng, sợ sẽ làm một người con bất hiếu.

    Mẹ Dũng nghe thế thì quay mặt đi không nói gì. Bỏ chiếc cuốc xuống bà mới cất lời.

    - Chắc anh con đùa thôi. Mà nếu anh con đi tu thì càng tốt chứ sao. Con phải vui mới phải chứ sao phải lo thế.

    - Anh ấy nói thật đấy mẹ ạ ! Em Dũng nói .

    - Đâu phải cứ nói đi tu là đi ngay được đâu ! con lo thế làm gì . không muốn xa anh con hả ! Mẹ Dũng tiếp lời…

    Phản ứng của mẹ khiến Dũng thấy nhẹ nhõm. Có lẽ mẹ cũng nghĩ Dũng đang đùa Dũng nghĩ trong lòng.

    ***

    Xế chiều khi đang ở ngoài vườn để dọn đồ về nghỉ. Bỗng mẹ Dũng hỏi.

    - Dũng ! Con muốn đi tu hả ?

    Trong khoảng khắc Dũng không biết trả lời mẹ thế nào. Những tưởng mẹ không còn để ý điều sáng nay, nhưng không ngờ giờ mẹ lại hỏi lại. Dũng đang chờ dịp thuận tiện để nói với mẹ, nhưng vì sáng nay em Dũng đã nói nên mẹ Dũng thấy có điều gì đó. Dũng lặng người đi một lát nhưng rồi cũng trả lời mẹ.

    - Nếu đấy là sự thật thì mẹ nghĩ sao ?

    Mẹ Dũng không nói gì, bà quay mặt ra phía sau như cố giấu điều gì đó. Dũng lại hỏi thêm.

    - Mẹ ! Mẹ nghĩ sao ạ ?

    - Ừ nếu thế thì cũng có sao đâu ! Mẹ Dũng đáp.

    - Thật hả mẹ ! Dũng nói với vẻ hào hứng.

    - Ừ. Đã có lúc mẹ từng nghĩ nếu có ai trong các con đi tu thì thật tuyệt vời. Nhưng đâu phải muốn là được đâu. Còn phải được Chúa gọi và chọn nữa con ạ. Mỗi lần dự lễ mẹ đều cầu nguyện cho các con, sống khỏe sống tốt, làm người có ích cho xã hội và nhất là cho giáo hội. Mẹ chỉ mong các con sống vui đẹp lòng Chúa thì mẹ đã yên lòng rồi. Mẹ Dũng đáp.

    - Vậy mẹ muốn con làm gì hả mẹ? Dũng hỏi.

    - Sao cũng được, con cứ làm điều con muốn miễn là tốt đẹp, miễn là con vui vẻ và hạnh phúc là mẹ vui rồi. Phần mẹ, mẹ chỉ lo cho em con nữa thôi. Giá mà… nói đến đây giọt nước mắt bà rung rung, đôi mắt mẹ Dũng đỏ ửng lên rồi bà nói .

    - Mà sao vậy mẹ ? Dũng đáp.

    - “Nhà mình nghèo quá con ạ”, mẹ Dũng trả lời.

    Câu nói của mẹ khiến Dũng day dứt và đau khổ trong lòng. Bà rất yêu Dũng, sẵn sàng tôn trọng bất kỳ điều gì của con, nhưng giọng nói của bà vẫn chan chứa một niềm hy vọng trông mong vào Dũng. Rằng Dũng sẽ giúp gia đình vượt qua hoàn cảnh khó khăn này và nhất là có thể giúp em gái. Đó là điều mà mẹ Dũng đã trông mong biết bao năm qua. Tuy bà không nói ra nhưng Dũng vẫn cảm nhận được điều này…

    ***

    Ngày lên đường vào dòng, ba con người trong gia đình ấy như chìm trong nước mắt. Mẹ Dũng cầm túi đồ ra ngõ cho cậu. Cô em gái thì ngồi im lìm trong một góc nhà trên gương mặt vẫn còn những dòng nước mắt đầm đìa. Hy vọng được nhìn thấy cuộc sống tươi đẹp mới được nhen nhóm nay đã tan thành mây khói. Em Dũng không tin đây là sự thật. Cuộc sống phía trước vẫn chỉ là màu đen không chút ánh sáng.

    Mẹ Dũng cố tỏ ra bình tĩnh trên gương mặt đỏ ửng vì những giọt nước mắt. Bà cố nói vài lời với cậu con trai.

    - Con đi nhớ giữ gìn sức khỏe, học hành và tu tập cho tốt, nếu có dịp thì về thăm mẹ, thăm em. Em con đang giận, nhưng mẹ sẽ nói cho em con hiểu. nhớ cầu nguyện cho bố, cho mẹ và cho em. Cũng không cần lo lắng gì cả. Mọi chuyện rồi Chúa sẽ lo cho.

    Dũng không nói được điều gì. Cậu sợ nếu cậu mở lời cậu sẽ bật khóc và cũng làm cho mẹ cậu khóc. Cậu sợ lại không đủ can đảm bước lên xe….

    ***

    Chiếc xe lăn bánh và dần biến mất trên con đường xa khi bóng chiều đã chạng vạng. Bóng người cũng đang nhạt dần trong bóng tối. Phía xa xa một vài ánh điện đã được thắp lên le lói…

    ***

    Sau gần một tháng trong nhà dòng, Dũng viết thư gửi về thăm nhà và kể về đời sống trong nhà dòng. Mấy hôm sau đang gần giờ trưa thì có người gọi Dũng.

    - Dũng ơi ! Xuống nghe điện thoại.

    - Ai vậy. Giọng Dũng trong phòng vang lên.

    - Thấy bảo là em gái ở quê muốn gặp.

    Em gái sao ? Dũng nghĩ không lẽ nào là em gái mình. Nhưng cậu vẫn nhanh chân chạy xuống phòng để nghe. ..

    - Alo ! Xin lỗi ai vậy ?

    - Alo ! Anh Dũng à, em Mai đây, anh khỏe không ?

    - Mai à, anh khỏe, sao em có điện thoại mà gọi thế. Ở nhà sao rồi. Em và mẹ khỏe chứ.

    - Em vừa nhờ bác hai để gọi cho anh. Em và mẹ vẫn khỏe mọi việc của anh sao rồi.

    - Ừ ! Anh vẫn tốt. Rồi bỗng giọng cậu trùng xuống

    - Em hết giận anh rồi chứ ?

    - Vâng ! Em không giận anh nữa đâu ! Mẹ đã nói cho em hiểu rồi và em cũng đã cầu nguyện nhiều. Thôi thì nếu Chúa muốn anh theo Ngài thì em cũng vui. Chỉ là…

    - Là sao ? có chuyện gì à. Dũng nói với vẻ hấp tấp

    - Thôi anh ạ, cũng không có gì đâu !

    - Em nói đi ! không được giấu chuyện gì với anh đâu đấy.

    - Anh cầu nguyện cho mẹ nhiều vào nhé !

    - Mẹ sao à ! Dũng nóng ran trong người.

    - Mẹ vẫn khỏe anh ạ. Nhưng từ hôm anh đi, đêm nào mẹ cũng khóc .

    Một cảm giác lạnh lẽo tràn vào người Dũng.

    Em có nói chuyện với mẹ không ?

    Có anh ạ. Mẹ vui vì anh lựa chọn con đường ấy. Nhưng mẹ cũng buồn vì hoàn cảnh gia đình và vì lo cho em nữa. Với lại chắc mẹ cũng nhớ anh. Mẹ nói nếu như anh không đi tu có thể mắt em sẽ được chữa và gia đình cũng đỡ vất vả hơn. Em Dũng nói.

    Anh xin lỗi em. Anh đã không làm được gì để giúp đỡ mẹ và em… Dũng nói mà không biết giọt nước mắt đã lăn trên má từ khi nào .

    Anh yên tâm. Em không buồn nữa đâu, em cũng sẽ động viên mẹ. Nếu Chúa muốn mẹ đỡ khổ và mắt em sáng thì sẽ có cách của Chúa mà ! Lời nói của em khiến Dũng thấy vơi bớt phần nào nỗi day dứt.

    ***

    Cuộc điện thoại kết thúc. Dũng lên phòng ngồi lặng lẽ trước tượng Chúa. Cậu nghĩ về mẹ, nghĩ về em gái. Cậu nghĩ về bao việc mình có thể làm để giúp mẹ và em nhưng rồi cậu đã không lựa chọn điều đó. Cậu ngước mắt lên nhìn Chúa và suy nghĩ.

    Lạy Chúa, Ngài có cần phải thử thách con như vậy không ?

    Con phải làm gì bây giờ ?

    Lạy Chúa, những gì con đã quyết định có đáng được kể là sự hy sinh của con không ?

    Lạy Chúa, giờ đây con không xin điều gì lớn lao, chỉ xin cho con làm đẹp lòng Chúa. Để làm được điều này, con cần sự bình an. Bình an đến từ Chúa và bình an đến từ những người thân yêu của con. Con xin dâng lên Chúa mẹ con và em con. Con biết nếu muốn theo Người thì phải từ bỏ mọi sự nhưng Lạy Chúa, họ là máu thịt của con, là niềm vui của con, là tất cả những gì tốt đẹp nhất mà Ngài đã ban cho con trong suốt bao năm qua. Giờ đây họ đang rất cần con, nhưng cũng chính giờ đây con lại ở đây vì Ngài. Con đã không làm điều họ mong đợi mà chọn điều Chúa muốn. Lạy Chúa con biết, chỉ cần Ngài muốn thì những điều con muốn cũng sẽ được thực hiện, xin dâng lên Ngài tất cả mọi sự của con…”

    ***

    … Trong một chuyến đi chữa bệnh cho người nghèo cùng một nhóm bác sĩ người nước ngoài, Dũng và nhóm đã có cơ hội ghé qua gia đình. Nhìn hoàn cảnh gia đình Dũng không ai không thấy xót xa.và khâm phục sự lựa chọn của Dũng. Đặc biệt khi biết về trường hợp của em gái Dũng, nhóm bác sĩ đã quyết định tìm cách giúp đỡ…

    ***

    …. Giờ đây mỗi làn nghĩ lại việc gia đình, nghĩ lại những điều kỳ diệu là việc mẹ Dũng đã có một ngôi nhà tuy nhỏ bé nhưng gọn gàng sạch sẽ và nhất là việc đôi mắt của em Dũng đã nhìn thấy được, Dũng vẫn không thể tưởng tượng ra được điều Chúa đã làm qua nhóm bác sĩ năm đó. Thật quá sức tưởng tượng và hy vọng của Dũng. Tất cả những điều đó như để Dũng đặt trọn niềm tin tưởng tín thác vào Chúa hơn. Giờ đây khi nỗi lo lắng cho gia đình cho mẹ và em gái đã không còn, Dũng đã thấy sẵn sàng để dùng tất cả khả năng, tâm trí, tình yêu và cả cuộc đời để phục vụ Chúa…

    ***

    Tiếng chuông thánh đường đã điểm. Phía ngoài căn phòng, hàng trăm người đang tề tựu để chúc mừng vị Tân Linh mục trong ngày lễ mở tay. Tiếng gõ cửa vang lên, mẹ Dũng và em gái đứng bên ngoài. Niềm vui lúc này chỉ có thể diễn tả bằng những giọt nước mắt. Nhìn anh mình, em gái chỉ nói một câu.

    - “Anh sẽ đi tu” và anh đã làm được.

    Câu nói ấy lúc này khiến Dũng thấy thật ấm lòng.

    Phùng Khoang 15-6-2017

    Tác giả bài viết: Dom. Bùi Lữ

    Thursday, November 29, 2018

    ”Lạy Rất Thánh Trái Tim Đức Chúa GIÊSU, bởi Chúa hằng muốn kết hiệp cùng con trong phép Thánh Thể, nên lòng con khát khao ưc ao rước Chúa ngự vào lòng con lắm, song bây giờ con chẳng đưc rước thật Mình thánh Máu thánh Chúa, thì ít nữa là xin Chúa hãy ngự vào lòng con cách thiêng liêng. Lạy Chúa xin hãy ngự vào lòng con!”

    Tuesday, November 13, 2018

    Đang bán gà ngoài chợ, chị Hai Lệ được tin thằng Ân nhập viện trong tình trạng hôn mê, bất tỉnh. Chị lật đật, chạy về nhà rồi đi thẳng đến bệnh viện mà trong lòng nóng như lửa đốt. Vừa đến cửa phòng cấp cứu, bác sĩ đã trực sẵn, với lời dặn dò: “Chị về chuẩn bị hậu sự cho cháu là vừa. Nước đã tràn vào phổi quá nhiều. Hiện tại cháu đã hôn mê và chúng tôi đang nỗ lực cấp cứu cho cháu. Nhưng không hy vọng là mấy.” Vừa nghe đến đó chị choáng váng mất thăng bằng, rồi khụy xuống đất mà ôm mặt khóc.

    Image result for nước mắt
    ***

    Không biết từ bao giờ mà người ta gọi chị bằng cái biệt danh chị Hai Lệ. Thật ra chị tên thật là Nguyễn Thị Bé Hai, nhưng vì lúc nào người ta cũng chỉ thấy chị buồn và hay khóc, nên mấy bà bán hàng chung ở chợ đặt cho chị biệt danh Hai Lệ. Nghe vậy chị cũng chẳng màng. Bởi thật ra cuộc đời chị gắn liền với chữ lệ. Chị khóc nhiều hơn cười, buồn nhiều hơn vui. Mấy bà bạn hàng bán chung dường như chưa bao giờ thấy chị cười. Họ hay nói với nhau: “Con Hai Lệ cứ đưa cái mặt buồn như đưa đám ấy mà bán hàng ai mà mua.” Ấy vậy mà chị lại có duyên buôn bán. Lúc nào chị cũng bán đắt hơn người khác, nhiều khi mới hơn 7 giờ sáng chị đã bán sạch trơn. Mấy bà bạn hàng ghen tị nói bóng nói gió: “Ê có khi nào nó bỏ bùa vô hàng không mày? Chứ tao thấy gà nó bán có hơn gà của tao đâu. Mà biết sao được bà ơi, nhiều khi Chúa lấy cái này, Chúa cho cái khác. Mấy bà tặc lưỡi rồi lái qua chuyện khác...”

    ***

    Thì Chúa cho cái này mà lấy cái khác, nhưng có lẽ cái Chúa lấy đi của chị quá nhiều đó là nước mắt. Từ thời còn con gái, chị phải tần tảo lo cho cha mẹ và các em. Đến tuổi lấy chồng, chị quen và yêu một người ngoại đạo. Gia đình ai cũng cản ngăn. Đã vậy, anh là con nhà Đạo Phật, lại là cháu đích tôn nên ba má anh không cho theo đạo. Gia đình chị lại ra điều kiện, nếu không theo đạo thì không cưới hỏi gì hết. Chị khóc hết nước mắt, cuối cùng anh cũng chịu làm phép chuẩn với điều kiện con cái sinh ra sẽ được rửa tội. Thế nhưng, về sống với anh đã hơn ba năm mà chị vẫn chưa có con. Mẹ chồng có ý muốn anh bỏ chị để có cháu nối dõi. Chị lại khóc. Mà cũng chẳng biết làm gì ngoài khóc. Nghe nói ông thánh Giu-se ở ngã tư Bảy Hiền linh lắm nên chị đến đó xin khấn. Thời may, chị có thai, rồi sinh được thằng con. Để tạ ơn Chúa, chị đặt cho nó tên Trần Hồng Ân. Thằng nhỏ sinh ra được ông bà nội nuông chiều hết sức.

    ***

    Sinh con được vài tháng, chị và chồng phải gửi con cho ông bà nội mà lên Sài gòn tìm kế sinh nhai. Cuộc sống dưới quê, hai vợ chồng làm không đủ ăn, đủ mặc. Hơn nữa chồng chị mắc chứng bệnh viêm gan siêu vi B, sức khỏe kém, đi làm được vài ngày phải nghỉ vì sức khỏe không đảm bảo. Bữa chị khuyên chồng thôi vợ chồng mình làm liều, lên Sài Gòn lập nghiệp, đặng sau này có ít vốn nuôi con ăn học. Thế là hai vợ chồng ra đi để đứa nhỏ lại cho ông bà nội nuôi.

    ***

    Thằng Ân ở với ông bà nội, đạo Phật, nên chẳng biết Chúa, Mẹ là ai, lâu lâu lại theo nội đi cúng chùa. Vài ba tháng ba mẹ cũng về thăm một lần, nhưng bấy nhiêu là chưa đủ với một đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn. Học hết lớp 5, nó nghe theo chúng bạn trốn học đi bụi đời. Bà nội đi tìm, mang về nhà, được vài ba bữa nó lại đi.
    < Nhiều khi đang bán hàng, chị bị công an mời lên phường để bảo lãnh cho con, vì nó chưa đủ tuổi vị thành niên. Những lúc như thế chị chỉ biết khóc và cầu xin với Đức Mẹ ban ơn cho con của chị. Nhưng dường như Chúa với Đức Mẹ phớt lờ, hay bận bịu ban ơn ở đâu đó mà quên đi nỗi đau của chị.

    ***

    Khổ với con chưa đặng hay sao mà Chúa lại tiếp tục mang cái khổ khác đến cho chị. Chồng chị, vì sức khỏe kém, lại không thể làm ăn gì được nên đâm ra bực bội vì thua kém vợ. Cái sĩ diện của một thằng đàn ông chuyên ăn bám vợ đã khiến tính nết anh thay đổi nhanh chóng. Đạo nghĩa anh bỏ bê không nói, đàng này anh nhậu nhẹt liên miên, về nhà thì lấy cớ “con hư tại mẹ”, tìm cách đánh đập chị. Chị Hai Lệ chỉ còn biết khóc cho thân phận mình. Nhiều khi đi bán, mắt thâm tím vì đêm qua bị chồng đánh, nhưng chị cứ phải nói dối mấy bà ngoài chợ: “Lỡ chợt chân té mà!”. Rồi ngoảnh mặt cố né tránh ánh mắt dòm ngó nghi ngờ của người khác.

    ***

    Đêm đêm chị lại khóc. Khóc vì chồng. Khóc vì con. Khóc vì thân phận mình. Chỉ còn biết trông cậy vào Chúa và Đức Mẹ. Suốt ngày, hễ ngơi ra người ta sẽ thấy chị lần hạt, miệng cứ lẩm bẩm. Tuy vậy, càng cầu nguyện nhiều, càng đọc kinh nhiều, thì dường như Chúa càng chơi trò chơi trốn tìm với chị. Với chị, chưa bao giờ nhờ đọc kinh mà chị được an lòng, được như lòng mong ước dù chỉ là không rơi lệ chỉ một ngày. Phép lạ Chúa có thể làm ở đâu đó, cho ai đó chứ với chị thì không bao giờ. Nhưng chị không còn cách nào khác ngoài việc kiên trì cầu nguyện.

    ***

    Rồi một buổi sáng, khi chị đang bán hàng thì thình lình thằng Ân xuất hiện trước mặt chị, với cái ba lô khoác trên vai.

    - Má con đi đây! Gọn lơ, không chút cảm xúc.
    - Mà con đi đâu? Chị như đứng hình chỉ còn kịp hỏi lại.
    Nhưng câu hỏi của chị không được thằng Ân đáp ứng. Nó bỏ đi. Chị nghĩ thì nó cũng đã từng đi như vậy. Chỉ về nhà khi trên người đầy dẫy vết thương, tay chân bê bết máu. Được vài bữa, có khi vết thương chưa lành nó lại đi. Nhưng lần đi này chị có cảm giác khác lạ. Bởi những lần trước chưa bao giờ nó từ giã chị. Lần này nó lại chào chị, với ánh mắt đục mờ, không tương lại, không định hướng. Chị lại khóc, nước mắt ngắn dài. Chỉ còn lẩm bẩm như thói quen: “Mẹ Maria ơi, cứu lấy con của con, thằng Ân, đứa con mà con cầu xin mãi mới sinh ra nó, xin Mẹ hãy cứu lấy con của con…” Chị khóc nghẹn ngào đến nỗi kinh Kính Mừng cũng đọc không ra, cứ nghẹn ngào, rồi nức nở…Mấy bà ngoài chợ chặc lưỡi: “Lại khóc, tao mà có thằng con như thằng Ân thà tao đẻ trứng rồi ăn còn sướng hơn. Thủa nào thằng con khốn nạn, không biết thương mẹ là gì…”

    ***

    Đang lim dim nằm trên võng nghỉ trưa, tay cầm tràng hạt, bỗng chị nghe tiếng thằng Ân thủ thỉ bên tai:
    - Má! Con về rồi.
    - Tổ cha mà! Mấy năm nay con đi đâu? Nói chưa dứt câu chị đã khóc.
    - Dạ, con đi làm ăn, tính làm lại cuộc đời, bởi bấy lâu nay đã sống không đúng, làm cho ba má khổ. Nên con quyết định định thay đổi cuộc đời. Thời may con được các cha giúp đỡ. Các ngài lại tạo điều kiện cho con học nghề, rồi nhận con đi tu, trở thành tu sĩ. Nay con về, đặng làm giấy tờ, rồi xin chữ ký của ba má, chấp nhận cho con đi tu.

    Nghe con nói mà chị không tin vào tai mình nữa. Đứa con chị tưởng đã mất, nhưng nay nó lại về. Nó về không những trở thành một con người khác, mà còn muốn theo Chúa sống đời dâng hiến. Chị ngơ khác, không hiểu thật hay mơ, hỏi lại:
    - Con nói sao? Con đi tu? Con làm lại cuộc đời? Rồi chị khóc òa lên.
    Tiếng khóc của chị những tưởng như người ta mất mát một cái gì đó lớn lắm trong cuộc đời. Nhưng đây không phải là mất mát, mà là tìm lại được, gặp lại được, nhận lại được đứa con hoang đàng…

    ***

    Thế rồi cũng đến ngày con chị được vào Nhà Tập, được mặc áo dòng đen. Chính tay chị may áo cho nó, rồi cũng chính chị mang áo lên cho con, mà nghẹn ngào sung sướng không thể tả nổi. Chị tạ ơn Chúa, vậy là Chúa và Mẹ đã nhận lời rồi. Vậy là Chúa và Mẹ chịu làm phép lạ trên cuộc đời khốn khổ của con rồi. Hai mẹ con ôm nhau ngay trên gian cung thánh mà khóc nức nở. Thằng Ân mặc cái áo dòng vào, nó cảm nhận cái áo được đan dệt bằng nước mắt của mẹ nó. Người mà nó đã làm cho khổ cực bao nhiêu lâu nay.

    ***

    Vừa bước xuống khỏi gian cung thánh, bỗng chị thấy một đám người lạ mặt chạy đến vây kín, chỉ thẳng vào mặt hai mẹ con chị mà chửi: “Ối giờ ơi! Thằng mất dạy đó mà tu tác gì. Đồ cái quân đâm thuê chém mướn, đồ quân trộm cướp, che mắt các cha được chứ làm sao mà che mắt thiên hạ được…Chiếc áo dòng không làm nên thầy tu. Mày tưởng mày mặc áo dòng vô thì đương nhiên là thầy tu hả. Trên người mày, mặt mũi mày đầy dẫy nào là thẹo chằng chịt, nào là vết xăm ngang dọc. Có chết cũng không rửa sạch tội lỗi của mày chứ đừng nói là đổi đời.” Rồi người ta bao vây lấy chị: “Đồ cái thứ đàn bà, phận làm vợ, làm mẹ mà không biết sống hòa thuận với chồng, không biết nuôi dạy con…giờ túng đường quá, mới gửi cho các cha, đặng được làm bà cố hả. Không có đâu, đừng có mơ…” - Không! Không! Không phải thế, con tôi đã ăn năn rồi, xin các người cho con tôi cơ hội làm lại cuộc đời. - Nhìn cái mặt là biết quân ăn cướp, đâm thuê chém mướn, nó mà tu tác nỗi gì. - Tôi xin các người, van các người hãy cho con tôi cơ hội làm lại cuộc đời… Chị càng van xin, đoàn người càng ngày càng đông, chỉ chỏ, chửi rủa mẹ con chị, đoàn người mỗi ngày một đông…chị chỉ còn biết la lên: “Không! Tôi xin các người cho con tôi cơ hội sửa đổi. Không! Không!...” - Nè chị! Chị ơi! Chị mơ gì thế - tiếng cô y tá đánh thức chị Hai Lệ. Chị mơ gì mà vừa khóc vừa la thảm thiết thế. Chắc chăm con mấy ngày không ngủ nên mệt rồi. Thôi để tôi dìu chị lên giường nằm nghỉ. - Dạ! Được rồi cô y tá, làm phiền cô quá, tôi chỉ nằm mơ thôi. Chị tỉnh giấc, bần thần người chưa hiểu giấc mơ có ý nghĩa gì. *** Những ngày thằng Ân nằm viện chồng chị vẫn sáng xỉn chiều say, chị phải nghỉ chợ ở luôn trong bệnh viện chăm cho thằng Ân. Nhiều khi chị ngồi bên giường con mà khóc ròng, tay thì cầm tràng hạt cầu nguyện cho con chị tai qua nạn khỏi. Bữa chị vừa nắm tay con, mắt nhắm rồi lẩm bẩm lần hạt, bỗng thấy tay thằng Ân động đậy. Chị mở mắt, ánh nhìn đầu tiên chị thấy con chị, thằng Ân, ánh mắt nó đã không còn mờ đục nữa, nó mấp máy môi: “Con đang ở đâu đây má?” Chị thấy con tỉnh lại thì vui mừng khôn tả, trả lời con: “Con bị chìm tàu khi đi chơi ở Biển Nha Trang, người ta cứu con được…con cứ nằm nghỉ đi…”. Rồi chị chạy vội đi gọi báo cho bác sĩ con chị đã tỉnh lại. Các bác sĩ cũng vô cùng ngạc nhiên về tình trạng của thằng Ân. Phần lớn cho rằng nó sẽ không qua khỏi, ấy vậy mà nó lại tỉnh lại. Bác sĩ cho rằng chỉ có phép lạ xảy ra thôi, chứ chúng tôi đã bó tay. Chị ôm thằng Ân vào lòng rồi vừa khóc vừa nói: “Con tạ ơn Chúa, tạ ơn Mẹ Ma-ri-a đã nhận lời con…” Thằng Ân nhìn thẳng vào mắt mẹ rồi nói: - Má, con thấy con đi tu, con được làm một thầy tu. Con được mặc áo dòng đen đẹp lắm má. Áo dòng tay dài, che hết người con, che tất cả những thương tích trên người con…Con thấy má cười, con thấy má vui lắm. Chị Hai Lệ cũng vô cùng ngạc nhiên với giấc mơ của con. Nó trùng khớp với giấc mơ của chị. Chị lại ôm nó vào lòng rồi nói: - Con tỉnh lại là má vui rồi. Chúa và Mẹ đã cứu con. Tạ ơn Chúa. Thằng Ân nhìn thẳng vào mắt mẹ mà nói: - Má! Trong cơn hoảng loạn, con bỗng nghe tiếng má nó: “làm dấu Thánh giá đi con!” Thế là con làm dấu rồi chìm nghỉm…Khi tỉnh lại biết là mình đã được cứu. Chúa đã cứu con phải không má? Con hứa với má, từ nay con sẽ làm lại từ đầu. Ráng chí thú làm ăn, không giang hồ lêu lổng nữa…con xin lỗi má. À mà má, có khi nào Chúa gọi con đi tu không má. Sao con mơ thấy được làm thầy tu… - Ừ, sao cũng được, miễn là con sống tốt là má vui rồi. - Dạ, con hứa với má cho dù con đi tu hay sống ở đời thì cũng sẽ trở thành người lương thiện, để má không phải khóc nữa… Hai mẹ con ôm nhau mà khóc, nước mắt ngắn dài. Bất chợt chồng chị xuất hiện. Anh không nói không rằng, tiến lại gần hai mẹ con, lấy tay ôm chầm lấy cả hai rồi thỏ thẻ: - Tất cả là lỗi tại anh đã không sống trọn trách nhiệm làm chồng làm cha của mình. Anh xin lỗi hai mẹ con… *** Cũng có câu chuyện nghe cứ như cổ tích giữa thời hiện đại này. Tin không? Nhưng tôi lại tin, bởi khi nhìn những vết xăm trên tay Ân, tôi thấy ở đó có cả một quá khứ đen tối, nhưng nhìn vào mắt em, tôi lại thấy cả một tương lai tươi sáng. Người xưa có câu: “Không có vị thánh nào mà không có quá khứ, cũng như không có tội nhân nào mà không có tương lai.” Ân còn cả một tương lại. Em đến với tôi với ý muốn trở thành một tu sĩ của Chúa. Thật sự tôi cũng chỉ có thể giúp em trong khả năng của mình. Phần còn lại phụ thuộc hoàn toàn vào em. Không biết, với kinh nghiệm đổ vỡ của mình, em có thể vượt qua những thử thách mà bất kì một ai muốn theo Giê-su buộc phải vượt qua hay không? Và liệu rằng người ta có thể chấp nhận cho một người có quá khứ đen tối đã được đóng dấu vào thân xác mình bằng những vết theo ngang dọc và những vết xăm chằng chịt. Liệu rằng…có tương lai nào cho một tội nhân không? Tuy vậy, những giọt nước mắt của người vợ, người mẹ, cả một đời vì chồng vì con, sẽ là cách thức cầu nguyện hữu hiệu nhất, và là bệ phóng cho bất kỳ một tương lai tương sáng nào. Cuối cùng, thế nào đi nữa, thì Chúa cũng sẽ nhận lời…Tôi xác tín như vậy. Bạn có tin thế không?
     Lm. Mar –Aug Bùi Văn Hồng Phúc, SSS

    Thursday, November 8, 2018

    LTS: Bà Lê Tín Hương hiện ở California, là một nhạc sĩ, cũng là một nhà văn, qua cha cố Trọng đang nghỉ hưu tại Orange County, California, gởi cho chúng tôi câu chuyện về Ơn Lạ của Mẹ Lavang ban cho gia đình bà cách đây 40 năm. Xin mời bạn đọc theo dõi. “Về bên Mẹ Lavang” chân thành cám ơn tác giả.
    Tôi rời nhà lúc sáu giờ sáng Chủ Nhật. Lái xe trong cơn mưa tầm tã, trên con đường dài vẫn còn mù mờ tối của một buổi sáng mùa đông lạnh, đối với tôi là một việc làm gần như rất hiếm hoi.
    Ngày cuối tuần, nhất là những sáng trời mưa, tôi vẫn có cái thú rúc trong chăn và nằm nướng. Cây đàn Tây Ban Cầm được gác sẵn bên góc đường để tôi có thể với tay kéo lên bất cứ lúc nào, và ngồi dậy tựa lưng vào thành giường nhã hứng… Những dòng nhạc về mưa, về thân phận lúc đó lại có cơ hội tiếng thăng tiếng trầm đến với cuộc đời…
    Riêng sáng hôm nay, lòng tôi nao nao mong đợi. Tôi thức dậy sớm. Sau một chút trang điểm nhẹ nhàng, tôi chọn cho tôi chiếc áo màu trắng, khoác ngoài chiếc áo ấm màu đen và sẵn sàng chờ giờ ra xe. Trời chưa thấy sáng và giờ đi hãy còn sớm. Tôi bâng khuâng ngồi nhìn ra khung cửa, mưa vẫn còn nặng hạt, dấu chỉ báo hiệu cho một cơn mưa có thể kéo dài đến chiều…
    Liên tưởng đến buổi Thánh Lễ Ðại Trào mà tôi sẽ tham dự sáng nay, khai mạc năm Toàn Xá 200 năm Ðức Mẹ Lavang và kỷ niệm 10 năm phong thánh, 117 vị anh hùng Tử Ðạo Việt Nam. Tôi bỗng thấy lòng lâng lâng xúc động. Ngoài sự cảm phục về tấm gương sáng ngời tình yêu và tuyên xưng đức tin của các Thánh Tử Ðạo, thì mỗi khi nhắc đến Mẹ Lavang, là gợi lại trong tôi hồi tưởng về một khung trời thơ ấu xa xưa với biến cố trọng đại đã đến với gia đình tôi cách đây 40 năm về trước, vào một ngày mưa gió như hôm nay…
    Năm 1958, ba tôi làm việc tại bệnh viện Trung Ương thánh phố Huế. Mỗi tháng ông vẫn cùng các bác sĩ đi thanh tra các bệnh viện nhỏ ở các vùng lân cận. Hôm ấy, ông sửa soạn đi thăm bệnh viện Quảng Trị, cách thành phố Huế khoảng 65 cây số về phía Tây Bắc.
    Tôi còn nhớ rõ sáng hôm ấy trời mưa lạnh. Những cơn mưa mà những ai đã từng ở Huế chắc chắn không thể nào quên được. Mưa tầm tã, rả rích kéo dài từ ngày này sang ngày khác tưởng chừng như vô tận. Ba tôi chuẩn bị lên đường. Chiếc xe chở ông cùng ba vị bác sĩ và một nhân viên bệnh viện đã đón ông ở ngoài cổng. Ba tôi mặc vào người chiếc áo jacket bằng da và dặn dò mẹ tôi một vài điều gì đó rồi vội vàng ra xe.
    Bước xuống mấy bậc thềm ông gặp ngay cha Luận đang bước vào. Cha Cao Văn Luận cùng quê quán với cha tôi, Ngài rất gần gũi và thương yêu gia đình tôi. Một trong những mong mỏi của Ngài là được thấy gia đình tôi theo Ðạo.
    Tuy rất kính và quý mến cha nhưng điều đó với ba mẹ tôi là một trở ngại lớn, không thể nào thực hiện được. Cả hai bên nội ngoại tôi không ai có Ðạo. Mẹ tôi đồng thời lại là một Phật Tử. Bà đã quy y, pháp danh Nguyên Khai. Bà cũng đã từng xây chùa cho làng ngoại tôi tại Huế. Mẹ tôi là một người đàn bà có học. Như đa số những bà mẹ Việt Nam khác rất hiền lành và nhẫn nhục. Cả cuộc đời hy sinh cho hạnh phúc của chồng con, nhưng trong vấn đề tín ngưỡng thì lại rất cương quyết, chẳng thể nào lay chuyển được. Ba tôi biết thế nên ông rất tôn trọng mẹ tôi mặc dầu ông rất kính mến cha Luận.
    Cha Luận gặp ba tôi, Ngài bắt tay rất vui vẻ, Ngài đưa cho ba tôi một tấm ảnh và bảo: “Tôi mới đi kiệu ngoài Lavang về. Tôi kính cho ông một tượng ảnh của Mẹ Lavang. Ðức Mẹ đã làm nhiều phép lạ và rất linh thiêng. Ông hãy giữ lấy mà cầu nguyện.”
    Ba tôi cười cười, nói cám ơn cha, rồi thuận tay ông nhét tấm ảnh vào túi trong của chiếc áo da. “Con phải đi ngay cha à, mọi người đang đợi con ở ngoài kia.” Vừa nói ba tôi vừa chào từ giã cha rồi ra xe.
    Tôi nhìn theo chiếc xe chở ba tôi khuất dần, khuất dần sau màn mưa dày đặc…
    Buổi chiều trong khi người nhà chuẩn bị bữa cơm, chúng tôi ngồi nghe mẹ kể chuyện. Mẹ đang kể một đoạn trong câu chuyện “những kẻ khốn cùng” (les misérables) của văn hào Victor Hugo thì chúng tôi nhận được hung tin. Chiếc xe chở ba tôi và bốn người nữa đã bị lật tại cầu Giồng Quảng Trị và chìm xuống sông. Tất cả đều tử nạn. Bệnh viện báo tin và yêu cầu gia đình ra ngay hiện trường để nhận xác đồng thời để tẩm liệm tại chỗ cho thân nhân…
    trước biến cố bất ngờ đó, mẹ tôi như người bị sét đánh. Bà run rẩy rững sờ ôm lấy tôi. Làm sao tôi có thể diễn tả hết nỗi đau đớn trong lòng mẹ lúc ấy… (giờ đây sau biết bao lần chứng kiến những chia ly, tử biệt, tôi mới ngậm ngùi thấm thía được niềm đau đớn của những nỗi đợi chờ tuyệt vọng), chỉ biết là đã nhìn thấy mẹ đầm đìa nước mắt và cả chúng tôi nữa…
    Ngoài kia dòng lệ của đất trời vẫn hững hờ rơi…
    Mẹ tôi và chị em tôi theo chiếc xe của bệnh viện ra Quảng Trị nhận xác cha. Ðến nơi, tại một trạm gác nhỏ nằm cuối chân cầu, xác của ba vị bác sĩ và nhân viên bệnh viện đã được vớt lên. Còn thi hài của ba tôi thì chưa tìm thấy. Người ta chưa vớt được ba tôi nhưng mọi người xác định là ông cũng cùng một số phận với những người đã tử nạn; nhất là ông đã chìm sâu dưới lòng nước quá lâu. Mẹ tôi mặt mày bạc nhược tái xanh, mắt đỏ hoe vì khóc, đứng ở một góc phòng chờ đợi…
    Thân nhân của các nạn nhân đều đã tới, tiếng kêu gào khóc kể nghe rất não lòng. Tôi vừa buồn vừa sợ, mơ hồ cảm thấy một khúc quành nào đó thật ngặt nghèo đang chờ đợi gia đình tôi.
    Em tôi vì còn nhỏ, có lẽ chưa hiểu lắm, nép trong lòng mẹ ngơ ngác nhìn quanh: “Ba đâu, ba đâu mẹ!” Mẹ tôi chưa kịp dỗ dành em thì bỗng có tiếng người la lớn:
    • “Ðây rồi, vớt được xác sau cùng rồi!”
    Là ba đó, mẹ tôi chạy nhào tới.
    Phải rồi, người ta đang khiêng ba tôi vào, đặt ba tôi nằm trên chiếc băng ca.
    Lại có tiếng người la lên: “Trời ơi! Ông ta hình như chưa chết. Còn thở. Hơi thở yếu lắm. Làm hô hấp nhân tạo ngay đi!”

    Và ba tôi quả còn sống thật! Mẹ tôi quỳ xuống lạy trời lạy đất. Cám ơn Trời Phật đã cứu sống ba tôi. Nước mắt một lần nữa tuôn dầm dề trên má mẹ, nhưng lần này là những giòng nước mắt hạnh phúc không ngờ…
    Chúng tôi quỳ chung quanh chiếc băng ca nơi ba tôi đang nằm.
    Ba tôi tỉnh lại hẳn. Ông nói bằng một giọng nói thật yếu ớt, câu nói đầu tiên mà tôi không bao giờ quên được: “Hãy xin cha rửa tội, rửa tội cho cả nhà, Ðức Mẹ Lavang đã cứu ba.”

    Nói xong ông đưa tay vào trong túi áo da lục lọi kiếm tìm, và sau đó ông rút ra tấm ảnh Ðức Mẹ Lavang. Tấm tượng ảnh mà cha Luận đã cho ông trước chuyến đi định mệnh. Tấm ảnh đã ướt sũng và đậm màu vì thấm nước, nhưng hình Ðức Mẹ với chiếc áo choàng xanh vẫn còn in rõ nét.
    Ba tôi nói tiếp: “Ðây chính Bà này đã cứu ba, Bà đã lôi ba, lúc ấy đang mắc kẹt trong xe, ra khỏi cửa xe. Bà đẩy ba nổi lên mặt nước và nói Ta là Ðức Mẹ Lavang, Ta đến cứu con.”

    Tôi chợt nghĩ lại, nếu ngày hôm đó ba tôi không vội vàng ra đi, và có thời giờ để tiếp chuyện với cha Luận. Có lẽ bức tượng ảnh Ðức Mẹ Lavang đã bị quên trong một ngăn kéo nào đó cùng với sự hững hờ của ba mẹ tôi.
    Sau biến cố đó, gia đình tôi gồm ba mẹ và 7 anh chị em đã rửa tội trong sự tự nguyện rất hoan hỷ của mẹ tôi. Ba vị linh mục thân thiết của gia đình tôi, cha Cao Văn Luận, cha Ngô Văn Trọng lúc bấy giờ là cha Chánh Xứ họ đạo Phanxicô, hay còn gọi là Nhà Thờ nhà nước, nơi mà gia đình tôi cư ngụ, và cha Vũ Minh Nghiễm, Dòng Chúa Cứu Thế, người đã dày công dạy giáo lý cho chúng tôi. Cả ba vị linh mục này đã dâng thánh lễ và ban phép rửa tội cho chúng tôi.
    Theo lời xin của ba tôi, để cảm tạ ơn thánh của Ðức Mẹ, lễ rửa tội được tổ chức tại Thánh Ðường Ðức Mẹ Lavang Quảng Trị. Mẹ tôi vô cùng vui mừng hân hoan, và tin tưởng lần chuỗi mân côi cảm tạ ơn Ðức Mẹ mỗi ngày. Cho đến ngày nhắm mắt bà là một tín đồ sốt sắng, sùng kính Ðức Mẹ tuyệt đối. Ðây là những hình ảnh cuối đời của mẹ tôi.
    Tôi còn nhớ rõ sau thời gian gia đình chịu phép rửa tội. Mẹ tôi đã chịu đựng nhiều lời ra tiếng vào của họ hàng và những người quen biết. Họ cho rằng gia đình tôi theo đạo là để mưu cầu cho một quyền lợi nào đó. Về phần chúng tôi khi đến trường cũng nghe những lời đàm tiếu của bạn bè. Mỗi lần than vãn với mẹ thì mẹ lại khuyên răn chúng tôi: “Ba là cột trụ và là nguồn sống của gia đình chúng ta. Vì thế dầu có chịu bao nhiêu thử thách, khó khăn cũng phải chấp nhận để cảm tạ ân sủng đó. Tình yêu luôn luôn có cái giá phải trả, và cái giá đó có nghĩa gì đâu với ân huệ mà Ðức Mẹ đã ban cho gia đình chúng ta.”

    Mẹ tôi nói đúng, ơn lạ mà Mẹ Lavang đã ban là một biến cố lớn trong đời sống tâm linh của gia đình, cũng là một biến cố trong lịch sử gia tộc. Ba tôi năm nay đã gần 90. Ông vẫn còn kính tấm tượng ảnh năm xưa đã cứu ông trên bàn thờ. Tấm ảnh Ðức Mẹ ngày nay đã mờ nhạt theo thời gian, nhưng mỗi ngày ông đều đọc kinh lần hạt cảm tạ Ðức Mẹ.
    Câu chuyện mầu nhiệm này đã được chúng tôi thường xuyên kể lại cho con cháu nghe, như là một câu chuyện thần thoại nhưng có thật. Xẩy đến từ một trong những phép lạ của Ðức Mẹ Lavang đối với gia đình tôi nói riêng và nhiều gia đình khác nói chung.
    Ngày đại lễ hôm nay trời cũng mưa. Tôi lái xe trong cơn mưa như trút nước, Lòng hạnh phúc vô cùng vì tôi được có Chúa. Có ánh sáng niềm Tin của Ngài chiếu rọi tâm hồn tôi. Có Tình Yêu bao la rộng mở của Ðức Mẹ đã đến với gia đình tôi từ thuở tôi mới lên mười…
    Tôi lắng nghe những lời huấn từ của Ðức Tổng Giám Mục Nguyễn Văn Thuận. Bằng giọng nói rõ ràng trầm ấm, Ngài nhắc lại lịch sử Giáo Hội Công Giáo Việt Nam từ những ngày đầu tiên. Qua biết bao nhiêu thăng trầm gian khổ có máu, có nước mắt và ngày nay đã được thăng hoa với 117 Vị Thánh Tử Ðạo. Gia đình ngài cũng đã theo Chúa cách đây 300 năm, với những thử thách cùng với nhiều ân sủng của Chúa, của Ðức Mẹ, đặc biệt là Mẹ Lavang. Ngài cũng kể lại những phép lạ mà Ðức Mẹ đã ban, trong đó có phép lạ chữa lành bệnh cho cha cố Trọng, cha Linh Hướng của gia đình tôi.
    Tôi tự cảm thấy gia đình mình may mắn, đã được hưởng một ân sủng quá đặc biệt đến từ Tình Yêu bao la không bờ bến của Ðức Mẹ.
    Trong cái lạnh của mùa Ðông, lòng tôi bỗng nhiên ấm cúng. Tôi thấy tâm hồn như nở hoa. Ðóa hoa Yêu Thương trong vườn hoa rực rỡ của niềm Tin. Tôi hy vọng sẽ mãi mãi là đóa hoa đầy hương sắc, không bao giờ héo rũ úa tàn. Tôi thầm cám ơn Chúa, cám ơn Mẹ, cúi đầu để che dấu dòng lệ cảm xúc đang âm thầm rơi. Dòng lệ của hơn bốn mươi năm trước kể từ khi gia đình tôi được ơn lạ của Ðức Mẹ Lavang, trải qua biết bao sóng gió bể dâu… Có lúc đã ngưng đọng, có lúc tưởng chừng bị lãng quên, hôm nay lại từng giọt chảy dài… Những giọt lệ vui mừng. Những giọt lệ bồi hồi nhắc nhở tôi niềm hạnh phúc được nương náu trong Tình Yêu và Ân Sủng của Chúa, của Mẹ Maria.
    California, Chúa Nhật ngày 22 tháng 2 năm 1998
    Lê Tín Hương

    Friday, October 19, 2018

    Mọi việc trên đời này cái gì cũng tình cờ. Nhất là tình yêu. Đến tình cờ. Đi cũng tình cờ. Mà thật sự vậy, tình yêu của anh với Thùy cũng tình cờ. Số là bữa trước chán học thế nào, anh lang thang ở bờ kè sông này. Tình cờ em rớt chiếc khăn tay. Anh lượm được. Thế là quen nhau. Chuyện cứ ngỡ như chỉ trong phim mới có.

    ***
    Kết quả hình ảnh cho ơn gọi dâng hiến
    Trước kia khu vực bờ sông này còn là một cái chợ cá bẩn thỉu, tanh rình mùi cá ươn, mùi rác thải… mỗi lần đi ngang qua ai cũng phải bịt mũi vì mùi hôi thối. Mấy năm trở lại đây khu vực này được nhà nước quy hoạch và đang trong quá trình thi công. Thay thế cho cái chợ cá bẩn thỉu ngày xưa nay là một công viên với nhiều hoa. Người ta trồng nhiều cây liễu hai bên lối đi. Mỗi lần gió thổi làm những cành liễu đung đưa như tóc người thiếu nữ. Cũng từ đấy, Văn và Thùy hay đến đây vào mỗi khi tan học. Họ đi dọc theo bờ sông, nhìn về xa xăm nơi những cánh chim chợp chờn về tổ. Không cần nói, họ nhìn nhau, hiểu nhau, mơ ước xa xăm, hạnh phúc trong tầm tay. Nhưng đó chỉ là mở đầu có vẻ tốt đẹp cho một cuộc tình tình cờ. Con người là thế, tình yêu chỉ hạn hẹp ở hai người. Nhưng với Chúa thì lại khác. Một tình yêu phổ quát hơn. Một tình yêu không ích kỷ. Một tình yêu cho đi cả mạng sống mình. Mấy lần đi lễ nghe cha giảng thế. Lúc đầu Văn cũng thấy chẳng liên quan gì đến mình. Song bữa trước có nhóm sinh viên Công giáo sinh hoạt ngoài căn tin trường, Văn thấy lạ lại làm quen. Rồi cũng bắt duyên với cái nhóm này từ đấy. Cũng qua nhóm này mà Văn nhận thấy mình có gì đó khác với những thằng đàn ông khác. Khác gì chứ? Thì cũng thích gái, ngắm gái. Tim cũng run lên bần bật mỗi khi Thùy ôm eo. Nhưng cái khác đó đến cả Văn cũng không diễn tả thành lời.
    Rồi cũng lang thang trên mạng, lướt facebook. Đọc vài thông tin Giáo hội. Và cũng tình cờ Văn nhận được thông báo tuyển sinh đi tu. Thì thi thử xem thế nào? Biết đâu Chúa gọi mình đi tu thì sao? Một ý nghĩ thoảng qua trong đâu Văn. Ừ thì thi. Không biết có phải tình cờ hay là tiếng Chúa gọi anh.

    ***

    Rồi cái ngày định mệnh ấy cũng đến. Ngày đó không phải tình cờ nhưng nằm trong ý định của Văn. Ngày mà anh sẽ nói tất cả những dự tính cho Thùy nghe. Nhưng anh không ngờ và cũng không bao giờ nghĩ rằng đó là ngày anh mất Thùy mãi mãi. Anh còn nhớ như in buổi chiều hôm ấy. Hẹn Thùy ra bờ sông để nói rõ về tất cả những dự tính của anh sau khi ra trường. Rằng sẽ chẳng có đám cưới. Rằng anh sẽ đi tu. Rằng xin lỗi vì anh đã phụ tình. Ngay đến anh cũng không thể ngờ Thùy phản ứng mạnh mẽ đến thế. Hai hàng nước mặt chảy tràn, Thùy chạy ra ngoài. Trời mưa như trút nước. Ông trời dường như cũng đang khóc với Thùy. Mà không, khóc nhiều hơn cả Thùy. Khóc đến nổi nước chảy thành dòng, tràn lan. Khóc làm cho nước sông dâng cao, tràn cả lên bờ. Thùy chạy như con thiêu thân vào khu đất trống. Trong cơn hoảng loạn cô không kịp nhìn thấy tấm biển báo có in hình cái đầu sọ gạch chéo và hai chữ “cấm vào”. Mưa lớn. Gió xoáy. Nước chảy xiết. Thùy đang chạy sát mé sông thì cứ như bị ai đó lôi chân cô xuống dòng nước. Dòng nước cuồn cuộn, đỏ ngầu như muốn nuốt chửng cô. Chỉ chậm hơn vài bước, Văn không kịp làm gì khi nhìn thấy bờ sông ngay chỗ Thùy đang chạy bị sạt lở, nước ập vào rồi cuốn Thùy ra xa. Phản xạ tự nhiên, anh nhảy xuống dòng sông theo Thùy. Dòng nước chảy xiết cũng muốn nuốt chửng anh như trước đó vài giây đã nuốt chửng Thùy. Nước như muốn xé nát thân thể anh. Anh không thể bơi ra xa tìm Thùy. Nhìn dòng nước dữ tợn, cuồn cuộn, lồng lộn mà bất lực. Mưa. Mưa quá to. Không ai qua lại. Văn gào thét kêu cứu trong tuyệt vọng. Dòng nước đã cướp mất Thùy. Văn cố gào thét như chính anh là người bị nước cuốn đi. Một vài công nhân của công trường nghe tiếng kêu cứu vội chạy lại. Người ta phải cố gắng lắm mới đưa được Văn lên bờ. Anh đã hoàn toàn kệt sức, đôi mắt nhắm nghiền.

    ***

    Từ cái ngày Thùy chết. Mà không. Với anh Thùy chưa chết, chỉ là mất tích ở bờ sông. Anh tin điều đó. Thi được dịp gần gũi anh nhiều hơn. Cũng như Thùy, cô quen anh cách tình cờ. Trong một lần sinh hoạt Đoàn, anh ý kiến về cách tổ chức một chương trình. Chuyện chẳng có gì lạ nhưng tối về bóng dáng người đàn ông ấy cứ mãi vật vờ trong đầu Thi. Những ngày này cô thường xuyên đến nhà, chủ động rủ anh đi chơi đâu đó. Ở đâu đó tận đáy lòng Thi yêu anh mất rồi. Ngày ba má về nước, Thi cùng anh đi đón ngoài sân bay. Xong mọi người không về nhà Thi và về thẳng nhà Văn. Mọi việc diễn tiến như những gì Thi đã sắp xếp trước. Một buổi ra mắt mà Thi là người chủ động. Ba má Thi ra về với lời ước hẹn béo bở. Hôn lễ mà được cử hành sẽ có ngay một căn nhà và một công việc ổn định cho anh và Thi khi ra trường. Không những thế, ba má Thi còn hứa sẽ cấp vốn làm ăn cho ba má Văn.

    ***

    Văn sinh ra trong một gia đình nghèo. Anh lớn lên trong sự nghèo khó, thiếu thốn. Nếu không có sự giúp đỡ của Thùy thì có lẽ anh đã không có cơ hội học đại học. Anh mang trong mình nhiều mơ ước hoài bão lớn lao. Anh muốn vượt ra khỏi cuộc sống gia đình, xả thân đến với mọi người. Đối với anh, con người sống rất cần vật chất, nhưng con người cũng cần một thứ khác quan trọng không kém đó là tinh thần. Anh nhận thấy gia đình nghèo khổ như gia đình anh, gia đình giàu sang như gia đình Thùy cũng đâu được hạnh phúc, mọi người cùng khổ. Bữa trước đi lễ ngoài nghĩa trang anh đọc được câu:
    Mọi sự biến tan giờ hạ huyệt
    Chỉ còn công phúc đã lập xưa.
    Chúng làm anh suy nghĩ mãi. Anh không thể chấp nhận một cuộc sống mà sáng ra chui đầu vào các xưởng làm, chiều về lùa vội chén cơm rồi đi ngủ. Cuộc sống như thế có quá tẻ nhạt chăng? Chắc đi tu cho rồi? Anh tặc lưỡi. Thì ít ra cũng làm được nhiều việc hơn cho người khác. Giờ thì tiếng mời gọi sống đời dâng hiến cũng làm như tình cờ vang lên bên tai. Dù trước đó, chưa bao giờ anh nghĩ thế.

    ***
    Bà Hoan vừa tới đầu ngõ đã nghe tiếng ông Hoan hỏi lớn:
    - Tao hỏi mày một lần nữa, mày có chịu cưới con Thi không?
    - Con không thể ba ạ, con không hề yêu cô ấy. Ba biết con đã từng yêu Thùy mà.
    - Nó đã chết rồi, mày còn luyến tiếc gì nữa.
    - Khi Thùy còn sống con cũng không hế có ý định lấy cô ấy làm vợ. Con đã có hướng đi cho riêng mình. Chúa đã gọi con, Chúa muốn con sống trong đời dâng hiến, phục vụ Chúa và phục vụ mọi người.
    - Thế mày không nghe ông bà ta nói: “Tu đâu không bằng tu nha” hả. “Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ”. Mày đã làm được gì cho cái nhà này? Thật uổng công tao nuôi này ăn học bao nhiêu năm nay.
    - Nhưng con không thể ba ạ, con không hề yêu Thi.
    - Mày không yêu thì kệ mày. Tao đã nhận sính lễ của người ta rồi và đã ấn định ngày cưới rồi, chủ nhật đầu tháng tới sẽ tiến hành.
    - Nếu ba đã quyết thì con cũng quyết, con sẽ đi ngay bây giờ.
    - Mày bước chân ra khỏi nhà là tao từ mày.
    - Cho dù ba có từ con nhưng với con ba vẫn là ba và suốt đời này là như thế. Rồi ba sẽ hiểu con.
    - Mày… Đồ… thằng bất hiếu!
    Vừa nói dứt lời ông ho sù sụ.
    - Mày mà đi tao cắn lưỡi tao chết.
    - Con không thể, con phải đi thôi.
    - Mày…
    Ông Hoan mắt trợn chừng nhìn Văn. Mặt ông bỗng đổi sắc, trắng bạch. Rồi bỗng dưng ông ngã quỵ xuống. Thấy vậy bà Hoan lao tới.
    - Mày giết ba con rồi Văn ơi.
    Rồi bà lay gọi chồng.
    - Ông! Ông ơi tỉnh lại. Tỉnh lại đi ông ơi.
    Mọi người bao quanh lấy ông. Hơi thở thoi thóp, ông Hoan nằm dài trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền. Văn đứng chết trân, dường như dưới chân anh là khối bê tông nặng ngàn ký. Người anh cứng đờ, mồ hôi tuôn ra như tắm. Anh không tin vào mắt mình.
    - Mày còn đứng đó hả? Không mau gọi xe cấp cứu.
    Vừa nghe tiếng mẹ, Văn như chợt tỉnh. Anh lao đến bên ông Hoan gọi to.
    - Ba, ba tỉnh lại đi, con xin lỗi ba, con sẽ làm theo lời ba mà. Ba. ba…
    Gia đình hãy chuẩn bị hậu sự, tình trạng của bệnh nhân quá nặng, ông bị đứt mạch máu não. Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng không hy vọng gì. Bác sĩ vừa dứt lời thì bà Hoan quỵ xuống.
    Đám tang ông Hoan diễn ra thật buồn. Bà Hoan ngất lên ngất xuống mỗi khi nhìn xác chồng. Người ta phải truyền nước biển cho bà và không để bà lên nhà trên – nơi đặt quan tài chồng bà. Nhưng người buồn nhất có lẽ là Văn. Anh là nguyên nhân gây ra cái chết của ông Hoan. Chưa dứt đau khổ vì cái chết anh đã gây ra cho Thùy thì nay anh lại gây ra cái chết cho bố mình. Lòng anh tan nát, vỡ vụn,… nỗi dày vò xé nát lồng ngực. Tất cả cũng chỉ vì anh muốn đi tu. Tại sao lại thế? – anh tự hỏi. Chúa ơi! Tại sao Ngài lại đối xử với con như thế? Ước mơ được sống đời dâng hiến yêu thương, phục vụ Chúa và yêu thương phục vụ mọi người là một việc chính đáng, vậy mà tại sao mọi người lại ngăn cản con. Chúa hãy nói đi, hãy trả lời con đi. Tại sao chỉ vì con muốn đi tu mà Chúa đã cướp đi hai người thương yêu nhất của con. Chúa hãy nói đi tại sao Ngài lại đối xử với con như thế? Trong cơn buồn sầu, uất ức Văn gào lên nghe thảm thương. Anh đấm ngực mình như muốn bể tan lồng ngực. Nước mắt trào ra như không gì có thể cản lại được. Anh khóc. Phải! Có lẽ đây là lần đầu tiên anh khóc, anh khóc như một đứa trẻ. Bầu trời bao phủ một màu đen tối che khuất phía chân trời. Tương lai của Văn cũng mờ ảo, đen tối như bầu trời. Lòng anh ngập trán những con sóng dữ, gào thét, cắn xé, anh đã mất niềm tin ư? Cuộc sống thật phức tạp. Tại sao những điều ta thích làm đều bị ngăn cản. Ta sống không phải cho riêng ta, cho gia đình, cho mọi người mà còn cho Đấng đã tạo dựng nên ta.

    ***
    Sau đám tang bố vài tháng, Văn quyết định từ bỏ gia đình để theo tiếng Chúa nơi tâm hồn anh. Thời gian đầu thật khó khăn, đã có những lúc anh muốn bỏ cuộc và hối tiếc vì những gì mình đã từ bỏ. Điều làm Văn day dứt nhất là mẹ già và các em thơ. Anh ra đi như một sự rũ bỏ trách nhiệm với gia đình. Cũng có nhiều lúc anh nghĩ đến Thi. Nếu khi trước anh quyết định cưới Thi làm vợ thì giờ đây ắt hẳn anh và Thi sẽ được hạnh phúc. Không những thế mà mẹ và các em của anh cũng đỡ vất vả. Và còn nhiều điều khác nữa làm cho Văn phải đắn đo, suy nghĩ. Thế rồi bao khó khăn thử thách cũng đã trôi qua, trong những giờ chầu Thánh Thể, Văn đã nhận ra điều Chúa muốn nói với anh, và anh đã quyết định tiếp tục dấn thân. Thế nhưng để đào tạo một tâm hồn, Chúa đã dùng đủ mọi phương thế, khi thì dịu dàng, lúc thì cứng rắn. Có khi Chúa lại cho những tâm hồn ấy làm những điều sai lạc, hầu sau đó họ có kinh nghiệm và chỉ bảo cho người khác một cách sáng suốt hơn. Nhờ thông minh, lanh lẹ và chịu khó học hỏi, lại đạo đức nên sau một năm khấn trọn anh được lãnh tác vụ phó tế và ở tuổi ba mươi hai anh lãnh tác vụ linh mục. Sau đó linh mục Văn được nhà dòng cho đi du học. Vài năm sau trở về, với tấm bằng tiến sĩ thần học, linh mục Văn được bầu chọn làm cha giáo tập ngay trong Tổng tu nghị năm đó.
    Vị linh mục trẻ vui với ơn gọi của mình. Ngài đã đã tận dụng tất cả những gì Chúa ban để làm theo những ước vọng của mình, đó là giới thiệu Chúa cho mọi người. Ngài luôn khiêm tốn nghĩ rằng những gì có được ngày nay đó là sự bù đắp của Chúa. Tuy vậy có một điều cha luôn cảm thấy day dứt là cái chết của Thùy. Sự mất tích của Thùy. Tình yêu của Thùy. Phải! Tình yêu của Thùy vẫn làm cho lòng vị linh mục dậy lên những đợt sóng dâng trào. Ngài tin rằng ở đâu đó Thùy vẫn sống và tha thứ cho mình.

    ***
    Lễ Chúa Chiên Lành – cầu cho Ơn Thiên Triệu, linh mục Gioan Trần Hoàng Văn với tư cách đại diện cho Dòng Các Linh Mục Thánh Thể giới thiệu về dòng mình thật ấn tượng. Mọi người đều trầm trồ khen vị linh mục trẻ khéo ăn, khéo nói. Chấm dứt bài giới thiệu trong tiếng vỗ tay của cộng đoàn, cha trở về ghế ngồi. Vừa ngồi xuống ghế, cha đứng bật dậy khi nghe giọng của một nữ tu vừa cất tiếng chào cộng đoàn. Hình như mắt mình bị nhòe. Cha dụi dụi mắt và tự nói với mình. Tại sao lại có người lại giống nhau như thế được. Giống từ giọng nói, tướng đi, vóc dáng, đến gương mặt có phần hơi nhăn nheo vì tuổi tác. Thùy! Phải chăng đây chính là Thùy. Đúng rồi! Thùy! Cha chồm người định chạy lại nhưng bỗng bị một bàn tay đặt lên vai cha ghìm lại.
    - Cha hãy bình tĩnh, đợi đến giờ giải lao hãy gặp.
    - Xin lỗi ông là ai? – cha ngạc nhiên hỏi lại.
    - Xin Cha hãy bình tĩnh, đợi đến giờ giải lao. – người đàn ông phía sau trả lời.
    Trong suốt khoảng thời gian sau đó, cha ngồi không yên. Người đàn ông sau lưng mình là ai và vị nữ tu đang nói trên kia là ai mà lại giống Thùy như in vậy? Phải chăng đó là Thùy? Nhưng cô ấy đã chết rồi mà, cô đã bị nước sông vùi lấp trong cơn mưa năm xưa rồi cơ mà. Những câu hỏi đó cứ lượn lờ trong tâm trí cha.
    Xơ Matta Thùy vừa dứt lời, người đàn ông ngồi phía sau ra hiệu cho cha ra bên ngoài. Cha đứng bật dậy, bước ra khỏi nhà thờ mà không quên không cúi đầu chào Chúa. Vội vàng bước ra nhưng vẫn với nhiều thắc mắc. Chuyện gì vậy?

    ***
    Chiều nào cũng thế, như một thói quen, sau khi lo cơm nước cho bà cụ và dọn sẵn mâm cơm cho hai cha con anh Tư, Thùy lại ra bờ sông nhìn về phía những ngôi nhà cao tầng, nơi có trường của cô và có cả Văn nữa. Cô ngồi thật lâu, đôi mắt luôn u sầu.
    Những tưởng hạnh phúc trong tầm tay, nhưng cô bất ngờ với sự quyết định của Văn. Cô không tin đó là sự thật. Đêm cô bị nước sông cuốn đi, cô không hề biết gì. Cho đến khi tỉnh lại cô thấy mình trong một ngôi nhà xa lạ. Cô nằm trên một cái giường nhỏ xíu, ẩm mốc. Cố gượng dậy, đưa cái nhìn len qua những song sắt nơi khung cửa sổ nhỏ. Đang không hiểu điều gì đã xảy ra với mình chợt một giọng thốt lên làm Thùy giật mình.
    - Ba ơi cô ấy tỉnh lại rồi.
    Thùy quay nhìn về phía phát ra giọng nói thì thấy một người đàn ông cao to, nước da ngăm đen, cắt đầu đinh nhìn có vẻ bặm trợn bên cạnh một bé gái độ chừng chín mười tuổi. Thùy sợ hãi co mình lại thủ thế như một vận động viên võ thuật chuyên nghiệp.
    - Đừng ngồi dậy! Cô chưa khỏe hẳn đâu. Người đàn ông lên tiếng.
    - Anh là ai? Thùy hỏi lại và tỏ vẽ sợ hãi.
    - Khoan hãy hỏi, bây giờ hãy ăn một chút cháo để lấy lại sức đã.
    Không chần chừ đứa bé chạy tọt xuống bếp, một lát sau bưng lên một tô cháo nóng hổi.
    - Cháo cá, cá lóc đấy. Con với ba con mới câu hồi chiều, cô ăn cho mau lại sức.
    Thùy nhìn hai người chằm chằm, trước hành động này của hai người cô cảm thấy bình an hơn khi mới gặp người đàn ông xa lạ và đứa bé. Có lẽ họ là hai cha con, thế con mẹ của đứa bé đâu? Thùy tự hỏi.
    - Cô cứ nằm đó, để con đút cho cô ăn. Đứa bé đề nghị.
    - Cám ơn con, cô tự ăn được rồi. Mà con cho cô biết tên của con được không ? Thùy hỏi lại.
    - Dạ con tên Ngọc. Còn cô.
    - Cô tên Thùy.
    - Thùy! Cô xinh đẹp như thế này mà sao lại tự tử? Bộ cô chán đời rồi sao?
    Thùy chưa kịp trả lời đứa bé thì người đàn ông cắt ngang.
    - Cô Thùy còn yếu, con đừng hỏi nhiều quá. Con mau ra ngoài mời nội vào ăn cơm.
    Con bé nhanh nhảu chạy ra ngoài, Thùy quay sang chưa kịp nói gì thì người đàn ông lên tiếng.
    - Đó là con gái tôi, nó được mười tuổi rồi. Tội nghiệp, mẹ nó bỏ đi khi nó còn đỏ hỏn để theo một người đàn ông khác, cũng vì tôi quá nghèo không đủ tiền để chu cấp cho cô ấy. Tất cả cũng chỉ vì cuộc sống cơ cực quá thôi cô ạ. Người đàn ông tặc lưỡi rồi nói tiếp:
    - Hôm qua tôi và bé Ngọc thấy cô ngoài mé sông, biết cô vẫn còn thở cha con tôi đưa cô về đây. Quần áo cô đang mặc là của dì Bảy nhà bên kia, dì đã tắm rửa và thay cho cô, cô cứ yên tâm.
    - Cha con anh đã cứu tôi. Ơn này tôi không lấy gì để báo đền. Thùy thều thào.
    - Không cần phải đền đáp, chỉ cần cô cố gắng dưỡng sức cho cho chóng khỏe là đủ rồi. Cô cứ an tâm nghỉ dưỡng, cô cần gì thì cứ gọi, tôi không giúp được thì sẽ cho bé Ngọc mời dì Bảy giúp, dì Bảy tốt bụng lắm.
    Thùy nhìn người đàn ông tỏ vẻ thân thiện hơn trước rồi gật đầu. Bên ngoài bầu trời trong xanh sau nhiều ngày mưa liên tục, gió thổi khe khẽ. Anh nắng trưa hè chói chang rọi thẳng vào mái hiên phía trước sáng rực. Trong nhà lỗ chỗ những đốm nắng chiếu từ những lỗ thủng trên mái nhà xuống đất. Thùy thấy bàng hoàng như trong mơ khi nghe tiếng gà gáy vọng xa xa…

    ***
    Mọi chuyện thật tình cờ phải không anh? Xơ Thùy nhìn vị linh mục rồi cúi đầu kể tiếp. Em ở đó được hai năm. Gọi là trả ơn cho cha con anh Tư. Em trở về thì anh đã vào dòng rồi. Những ngày đầu cũng thật tồi tệ. Nhưng rồi cũng tình cờ như chuyện tình của chúng ta vậy. Em đi tu. Mà không phải để hận thù hay giận dỗi. Chính tình cảm của anh và đặc biệt là của cha con anh Tư đã cho em biết thế nào là yêu thật sự. Tình yêu thật sự là tình yêu cho đi nhưng không mà không nhận lại. Em đã hiểu được tất cả những gì anh đã nói với em. Mà Chúa làm việc hay lắm. Chúa cho chúng ta những gì là tốt đẹp nhất. Chúa cho chúng ta những người chúng ta yêu thương nhất. Rồi Chúa lại lấy đi. Để cuối cùng Chúa cho ta thấy chỉ có Chúa mới quan trọng. Chúa khôn quá phải không anh?

    Ừ thì Chúa khôn thật. Mà không khôn sao được. Chúa là Đấng Khôn Ngoan mà. Nhưng Người còn là một Người Cha vĩ đại nhất. Người Cha luôn biết con mình cần gì và luôn mang những điều tốt đẹp nhất cho con của mình. Chỉ những ai sống với Chúa bằng tâm tình con thảo mới nhận ra được tình yêu của Người vĩ đại như thế nào.
    Tình cờ gặp lại nhau. Nhưng anh không nghĩ và cũng chưa bao giờ nghĩ chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh này. Nhưng tất cả đã nằm trong sự quan phòng của Chúa. Đó chẳng phải là tình cờ hay sao?
    Lm. Mar - Aug Bùi Văn Hồng Phúc, SSS

    †.Ngài Gọi Con Blog.†

    "Dạ con đây, xin sai con đi".

    "Vì lời Thầy, con sẽ thả lưới"

    †.Ngài Gọi Con Blog.†
    Khiết tịnh

    Các con muốn người ta làm cho mình thể nào, hãy làm cho người ta thể ấy. (Lc 6:31)

    †.Ngài Gọi Con Blog.†
    Khó nghèo

    "Phúc thay ai có tâm hồn nghèo khó, vì Nước Trời là của họ.(Mt5.3)

    †.Ngài Gọi Con Blog.†
    Vâng phục

    GÓC ĐỒ HỌA

    Anh em hãy nên hoàn thiện, như Cha anh em trên trời là Đấng hoàn thiện.(Mt5.48)

    NHẬN THIẾT KẾ LOGO, PHÔNG MÀN, THIỆP MỪNG CÁC THỂ LOẠI

    Liên hệ ngay thông tin bên dưới

    • Giáo Phận.
    • 0163652
    • ngaigoicon@gmail.com
    • https://ngaigoicon.blogspot.com/