110 December 2017 - ♫♫- Ngài Gọi Con -♫♫

†.Ngài Gọi Con.†

Ta muốn lòng nhân chứ đâu cần lễ tế.(Mt 12:7)
Ai muốn theo Thầy, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo Ta.(Mt 16:24 )
Nếu anh em không trở lại mà nên như trẻ em, thì sẽ chẳng được vào Nước Trời.(Mt 18:3 )
Kẻ được gọi thì nhiều, mà người được chọn thì ít.(Mt 22:14)
Trời đất sẽ qua đi, nhưng những lời Thầy nói sẽ chẳng qua đâu.(Mt 24.35)
Trong anh em, người làm lớn hơn cả, phải làm người phục vụ anh em.(Mt 23.11)
"Con là Con yêu dấu của Cha, Cha hài lòng về Con."(Mc 1:11)
Thiên Chúa Là Tình Yêu

"Thiên Chúa là tình yêu, và hễ ai ở trong tình yêu thì ở trong Chúa, và Chúa ở trong người ấy"(1 Ga 4:16)

Chúa Cất Tiếng Gọi Con

Con xin ngợi khen Cha, vì Cha đã giấu không cho bậc khôn ngoan thông thái biết những điều này, nhưng lại mặc khải cho những người bé mọn.(Mt 11:25)

Con Nay Thuộc Về Chúa

Thiên Chúa yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một, để ai tin vào Con của Người thì được sống muôn đời."(Ga 3:16)

♫♫.Ngài Gọi Con Blog.♫♫

Anh hãy đi, lòng tin của anh đã cứu anh!(Mc 10:52) .
  • †.Ngài Gọi Con Blog.†

    Còn anh em, anh em bảo Thầy là ai? Ông Phê-rô trả lời: "Thầy là Đấng Ki-tô."( Mc 8:29)

  • †.Ngài Gọi Con Blog.†

    Anh em đong đấu nào, thì Thiên Chúa cũng sẽ đong đấu ấy cho anh em, và còn cho anh em hơn nữa.(Mc 4:24)

  • †.Ngài Gọi Con Blog.†

    Ai thi hành ý muốn của Thiên Chúa, người ấy là anh em chị em tôi, là mẹ tôi.(Mc 3:35)

  • †.Ngài Gọi Con Blog.†

    Các anh hãy theo tôi, tôi sẽ làm cho các anh thành những kẻ lưới người như lưới cá.(Mc 1:17)

    9558453

    LƯỢT XEM

    125

    BÀI VIẾT

    7989342

    LƯỢT THÍCH

    6932432

    CHIA SẺ

    †.Ngài Gọi Con Blog.†

    Cứ yên tâm, chính Thầy đây, đừng sợ! (Mc 6:50)

    Tuesday, December 12, 2017

    Sau hai năm vào chủng viện, hè này thầy T. được đi thực tập mục vụ. Người ta vẫn quen gọi là đi giúp xứ. Khi được cha phó Giám Đốc chủng viện phân về Giáo Hạt Vĩnh Thạnh, thầy vừa mừng vừa lo. Mừng vì đây là lần đầu tiên thầy đi về giúp xứ với vai trò là một “ông thầy”. Lo là vì không biết mình có hoàn thành nhiệm vụ hay không. Các cha giáo khuyên những thầy đi thực tập mục vụ ngoài 3 chữ T: ‘tình”, “tiền”, “tửu” ra còn cần phải lưu ý đến các mối tương quan sau đây:


    Cha sở nói gì phải nghe

    Cô bếp nấu dở đừng chê bao giờ.

    Hội đoàn đừng có thờ ơ.

    Bao nhiêu hoạt động chớ vơ vào mình.

    Làm việc hết sức hết tình,

    Cậy nhờ Thiên Chúa thương tình giúp cho.​
    [​IMG]

    Nghe những lời ấy, thầy cố gắng ghi nhớ và thực hiện đầy đủ. Rồi ngày thầy về giáo xứ cũng đã đến. Cha quản hạt gởi thầy về một giáo xứ gần Núi Sập. Thầy thì vừa phấn khởi trong lòng vừa ngại ngùng hơi ngượng ngùng. Có không ít con mắt nhìn trộm thầy từ đầu đến chân. Thầy vốn cao ráo, khuôn mặt hình chữ điền. Tuy không “râu hùm hàm én mày ngài” nhưng người cũng được “vai năm tấc rộng, thân 1,7 mét cao”. Người chuẩn không cần chỉnh.

    Sau một tuần làm quen với môi trường của giáo xứ, thầy bắt tay vào nhiều công việc. Việc chính yếu của thầy là dạy mấy lớp giáo lý. Lớp thầy đảm trách giảng dạy là mấy em rước lễ trọng thể. Lớp này có rất nhiều khó khăn. Bởi tuổi của học trò cũng không còn nhỏ. Mấy thằng con trai thì quậy, nhiều khi rất lém lỉnh. Còn bọn con gái thì đến tuổi phát triển cơ thể. Nói theo kiểu nào đó thì bọn này đã bắt đầu “có linh hồn”. Trong lớp có thằng Tính, nó rất tinh nghịch và ít chịu lắng nghe thầy dạy. Nó chỉ tìm cách phá thầy. Một ngày kia nó nói với thầy:

    - Thưa thầy, con nghe thầy rất giỏi đối đáp. Nếu thầy đối được bài thơ này của con. Thầy nói gì con cũng nghe hết.

    Thầy ngập ngừng trả lời:

    - Thầy thì cũng bình thường thôi! Tính cứ đọc thử xem, nếu thầy không đối được thì các bạn khác đối lại nghen!

    Thằng Tính cao giọng đọc:


    Nam quốc sơn hà Nam đế cư.

    Nhỏ mà đã nhậu lớn khó hư.

    Lẽ ra từ nhỏ ta nên nhậu.

    Lớn lên có người đến bái sư.​

    Thằng Tính lộ vẻ tâm đắc về bài thơ lấy trên mạng của mình. Nó nhìn thầy rồi nhìn các bạn với bộ mặt thật cao ngạo. Trong khi ấy, thầy trầm ngâm và đi đi lại lại. Cuối cùng thầy hỏi:

    - Có bạn nào đối được bài thơ này không?

    Cả lớp im lặng, mọi con mắt đổ về phía thầy. Thầy lim dim đôi mắt rồi bất chợt nói với Tính:

    - Bài thơ của em cũng độc đáo và có cá tính mạnh lắm đó! Nhưng nó cần phải thay đổi một chút. Thầy đối lại thế này xem có được không nhé Tính!: Nam quốc sơn hà Nam đế cư.

    Nhỏ mà đã nhậu lớn sẽ hư.

    Tim, gan, phèo phổi đều thối hết.

    Rồi ai người đến bái sư.​

    Thầy vừa đọc xong thì cả lớp vỗ tay như pháo tết. Bọn con gái nhìn thầy với ánh mắt ngưỡng mộ. Thầy trở thành “Ai-đồ” (Idol) của bọn nó. Còn thằng Tính thì tiu nghỉu như con mèo vừa bị rớt xuống nước. Từ đó trở đi, sau mỗi giờ giáo lý thầy cố gắng tiếp xúc với nhóm của thằng Tính. Thầy hỏi thăm về hoàn cảnh gia đình của nó. Lúc đầu nó còn lẩn tránh thầy. Nhưng đứng trước sự chân thành và kiên nhẫn của thầy. Nó bị chinh phục. Nó nói chuyện với thầy thường xuyên hơn. Nó mời thầy đến nói chuyện với nhóm của nó. “Băng đảng” của thằng Tính có thói quen ngồi ở cầu nhà thờ vào các buổi tối. Nhiều khi chúng tìm cách chọc mấy đứa con gái khi đi qua cầu. Có lúc thì sinh sự đánh nhau với nhóm khác. Bọn chúng nổi tiếng là bất trị và phá làng phá xóm. Thầy biết vậy nhưng thầy không ngại. Sau mỗi giờ cơm tối với cha sở. Thầy ra ngoài cầu để làm quen với nhóm của thằng Tính. Mấy thằng này lúc đầu còn ngại thầy. Nhưng sau đó chúng bắt đầu quen dần và bắt đầu thể hiện bản lĩnh. Có đứa thì đố thầy những câu đố tục giảng thanh, có đứa thì đố thầy về kiến thức. Và thầy cứ thế trả lời và nói chuyện với chúng.

    Những tưởng mọi chuyện được êm đẹp. Ai ngờ một ông trong ban hành giáo nói với cha là thầy hay nói chuyện với mấy thằng du côn. Cha sở gặp thầy và tìm hiểu. Thầy nói hết tất cả. Thầy trình bày với cha là thầy muốn tiếp xúc với bọn nó để từ từ lôi kéo đám thanh niên này đến nhà thờ. Thầy xin cha sở cho thầy được mở một sân bóng đá cho thanh niên chơi. Cha sở đồng ý với điều kiện là thầy phải nhắc nhở mấy đứa không được chửi tục. Tin vui mừng đến với bọn thằng Tính. Chúng mừng như trúng số độc đắc. Bởi trước giờ chúng ao ước có được một sân bóng đá mà không được. Bây giờ cha sở cho phép thì còn gì bằng. Ngày đầu khai mạc “mùa giải” thầy đưa ra điều kiện.


    Thứ nhất không được chửi thề.

    Thứ hai thành thật chớ hề ăn gian.

    Nhà thờ là chốn nghiêm trang.

    Tới giờ có lễ phải tan hàng liền.

    Kế hoạch và luật lệ là vậy. Nhưng thầy vẫn cứ lo. Thầy cầu xin Chúa cho mọi sự tốt đẹp. Lúc đầu có vài thằng còn quen miệng thốt ra lời văng tục khi bị chơi xấu. Nhưng nhìn thấy ánh mắt thầy chúng nhìn nhớ ra và đưa tay bịt miệng. Chúng tự quy định với nhau là thằng nào chửi thề bị phạt thẻ vàng. Chửi nhiều lần thì bị phạt tiền. Treo giò 2 ngày. Sau một tuần thì mọi sự thật êm xuôi. Lạ lùng hơn nữa là một số thằng còn đi lễ sáng. Điều mà trước đây chưa thấy. Ba mẹ chúng còn phải ngạc nhiên. Công sức của thầy bỏ ra đã không uổng phí. Đối với con trai thì như vậy, còn tương quan với “bầy con gái” thì thầy ứng xử ra sao?

    ***

    Việc làm quen và chinh phục bọn con trai có tính “giang hồ” tưởng chừng khó hóa ra lại dễ. Còn bọn con gái tóc dài tưởng chừng như dễ dàng nhưng lại rất gian nan. Thầy T. từ khi giải được câu đối khó nuốt của thằng Tính đã làm cho nhiều đứa con gái ngưỡng mộ. Thầy trở thành hình tượng được bọn chúng quan tâm rất đặc biệt. Chúng tìm cách tiếp cận và trò chuyện với thầy.

    Sau một buổi học giáo lý ngày thứ bảy, bọn con Cúc, Mai, Lan rủ thêm thằng Tính vào phòng thầy để nói chuyện. Thấy thầy đi phía trước trở về phòng, chúng hùa nhau chạy theo sau thầy vào phòng. Thầy mời chúng ngồi chơi. Lần đầu được vào phòng của thầy nên có đứa thì khép nép, có đứa ngượng ngùng. Nhưng chúng vẫn có vẻ tự tin vì có thằng Tính làm hậu thuẫn. Thằng Tính bắt đầu câu chuyện:

    - Thầy ơi, đi tu có vui không thầy?

    - Vui! Rất vui, cứ nhìn thầy xem, thầy có vui không?

    - Con thấy thầy vui tính như Hoài Linh đấy!

    - Thế trong chủng viện có được chơi thể thao không thầy?

    - Có chứ! Có rất nhiều môn cho mọi người lựa chọn. Ai thích mạnh mẽ đông vui thì có: Bóng đá, bóng chuyền, bóng bàn. Ai thích các loại cầu thì có từ cầu lông cho đến cầu đá, có cả cầu mây nữa. Người nào muốn có thân hình đẹp từng centimet như người mẫu thì tập tạ. Thầy nào muốn phát triển tính toán về hình học thì chơi bi-da…Giờ chơi trong chủng viện náo nhiệt lắm!

    - Ô! Thích quá thầy nhỉ? Con đoán chắc rằng thầy là người tập tạ thường xuyên. Thầy ơi! Chắc con đi tu quá! Mà thầy thấy con đi tu được không thầy?

    - Mầy tu dòng đông các cô thì có.

    - Ừ! Mà dòng đó có mày trong ấy.

    - Hai đứa mày đi tu dòng Thánh Gia thì hợp hơn đấy!

    - Chỉ có người điên mới thèm tu chung với nó.

    - Thầy thấy câu chuyện bắt đầu xa rời quỹ đạo. Nhường bạn đi Tính, con trai ai lại ăn thua đủ với con gái.

    - Đúng rồi! Đồ nhỏ mọn hơn đàn bà.

    - Đó thầy xem, con im là nó làm tới hà!

    - Tính ơi, con không biết triết lý này sao?

    - Triết lý gì vậy thầy?

    - Triết lý đó là: Trong một cuộc cãi nhau giữa đàn ông và đàn bà thì đàn bà luôn là người nói câu cuối cùng.

    - Thế còn đàn ông thì sao thầy?

    - Thì là người phải im miệng đầu tiên chứ sao nữa?

    - Không phải, mà là người đầu tiên tặng cho đối phương cú đấm.

    Con Mai đứng ra làm vai trò của Liên Hiệp Quốc:

    - Thôi! Hai đứa mày im đi coi nào! Phòng thầy là phòng cầu nguyện, chúng mày đã biến thành cái chợ Núi Sập.

    - Mấy bạn đừng lớn tiếng nữa. Vào phòng của thầy mà ồn áo quá thì kỳ quá!

    Quay sang thầy Lan hỏi:

    - Thầy ơi! Thầy có cần chúng con dọn dẹp hay lau phòng cho thầy không ạ?

    - Chắc không cần đâu. Nhà xứ đã có cô bếp rồi. Phòng thầy để thầy tự lau cũng được.

    - Vậy thầy có việc gì cho chúng con làm không ạ?

    - À! Hay là thế này nhé! Lan kêu một số bạn nữ trong lớp giáo lý đến tiếp các bà quét, lau nhà thờ mỗi thứ bảy đi. Thầy thấy nhiều khi các bà đi quét nhà thờ được ít người quá. Ngày mai Lan nói với các bạn đi làm cỏ, nhặt rác xung quanh nhà thờ đi ha!

    - Thầy nói vậy hay quá! Để con kêu gọi các bạn. A! Con thấy xung quanh nhà thờ có nhiều khoảng đất cỏ mọc nhiều quá. Làm hoài cũng mệt. Hay là mình trồng hoa đi thầy. Vừa đẹp lại đỡ cỏ mọc.

    - Ý kiến của Lan tốt đó. Nhưng phải để thầy hỏi ý kiến của cha xứ xem sao đã! Nếu cha đồng ý thầy sẽ báo cho mấy đứa. À, trồng thì được rồi đấy, nhưng ai tưới đây? Nhiều như vậy thì tưới mệt lắm đó!

    Thằng Tính hào hứng phát biểu như người mới phát hiện ra một phương pháp khống chế virút HIV:

    - Con sẽ quy định cho mấy đứa chơi đá bóng, đội nào thua thì phải tưới hoa, thế là vừa khỏe vừa không tốn nhiều công sức.

    Cả bọn vui vẻ bàn bạc kế hoạch. Bỗng có bóng người đi ngang. Cả nhóm nhìn ra và chợt giật mình. Chúng chợt im lặng. Cả bọn nháy mắt nhau và xin phép rút lui như những tên trộm sợ bị chủ nhà phát hiện. Chúng vừa ra khỏi được ít phút. Cô bếp vào gặp thầy và nói chuyện.

    - Có chuyện gì không thế cô?

    - Thầy ạ! Tôi nói với thầy điều này nhé! Thầy đừng buồn tôi nghen!

    - Ôi! Có gì đâu cô! Cô cứ nói đi, người nhà mình với nhau không mà cô!

    - Vâng! Thầy nói vậy thì tôi cũng nói thẳng luôn: Thầy đừng cho mấy con nhỏ kia vào phòng thầy nghen! Bọn nó cứ tíu ta tíu tít thế thì không hay lắm đâu. Mấy đứa nó là con gái đang lớn, chẳng ý từ gì đâu. Thầy thì phong độ thế này. Ma quỷ nó mưu mô lắm. Phải cẩn thận, lửa gần rơm lâu ngày nó cũng cháy thầy ạ!

    - Con cảm ơn cô rất nhiều. Con sẽ cẩn thận nhiều hơn.

    - Vâng! Thầy phải đề phòng, bọn con gái giờ ghê lắm! Mà thầy yên tâm. Đứa nào mà léng phéng đến phá rối thầy hay “cám dỗ” là phải bước qua xác của tôi.

    - Thế thì con xin Chúa cho cô sống lâu vào, để bảo vệ ơn gọi của con.

    Kể từ đó mọi bước chân của mấy đứa con gái đến gần thầy không thể qua mắt được cô bếp. Thầy thầm cảm ơn cô. Thầy không tiếp bọn con gái trong phòng nữa. Có chuyện gì thầy đều tiếp bọn nó ngoài nhà khách của giáo xứ. Nhiều khi thầy cũng giật mình với bọn con gái. Có đứa dám nhắn tin với thầy thế này:

    - Thầy ơi! Thầy cho em gọi thầy là anh được không ạ?

    - Xin lỗi, hận hạnh được biết ai đây?

    - Em tên là Thủy này thầy!

    - Mà vì sao gọi thầy là anh nhỉ?

    - Thưa thầy có hai lý do: Thứ nhất, thầy hơn em có mấy tuổi hà! Thứ hai là thầy dễ thương quá, gọi anh cho nó trẻ.

    - Thủy này! Lý do thứ nhất thì đúng rồi! Lý do thứ hai thì chưa đúng lắm! Đừng gọi thầy là anh. Hãy gọi anh là thầy.

    Quả thật đời tu luôn có những tình huống khó xử và cần sự tỉnh táo. Có những việc cần uyển chuyển, nhẹ nhàng và khôn ngoan. Và cũng không thiếu những chuyện cần phải cứng rắn và cương quyết. Đời tu trì rất cần những trợ lực từ mọi người không chỉ bằng lời cầu nguyện nhưng còn bằng sự góp ý chân thành. Thầy T. đã học được rất nhiều điều qua những tiếp xúc với giới trẻ. Thầy có những cảm nghiệm và bài học cho riêng mình. Tháng đi giúp của thầy cũng dần dần trôi qua. Gần tới ngày thầy “hết hạn sử dụng” ở giáo xứ này. Liệu thầy có “ đi bình an” được hay không?

    ***

    Thời gian thoát vụt như bóng câu qua cửa. Nó đem theo biết bao nhiêu biến cố của đời người. Trong dòng chảy thời gian, những kỷ niệm vui buồn trở thành những con thuyền không lái. Có khi nó đem người ta đến những bến bờ lạ lùng để trùng phùng với những cảm xúc khó phai. Lúc khác nó đem người ta đến bến bờ của muôn vàn khắc khoải ưu tư. Thầy T. ngồi một mình nhớ lại ngày thầy rời giáo xứ trở về nhà. Từng hình ảnh từ từ hiện lên rõ nét.

    Từ người lớn cũng như trẻ nhỏ đến chia tay thầy. Những bữa tiệc tiễn chân từ mặn cho đến ngọt, từ có bia bọt cho đến nước ngọt lần lượt diễn ra. Thầy được mọi người quý mến là vậy. Những tình cảm của bà con giáo dân làm thầy cảm thấy ấm áp cõi lòng. Đêm trước ngày thầy về nhà. Có biết bao tin nhắn của người này người nọ. Họ nhắn tin vì không có thời gian để gặp thầy cũng có mà vì ngại ngùng hay thẹn thùng cũng có. Nhỏ Thủy nhắn với thầy thế này:


    “Nếu biết ngày mai thầy về dòng.

    Em đi lấy chồng thế là xong.

    Sớm tối chồng con vui đầm ấm.

    Chỉ xót cho thầy… tối phòng không.”

    ​ Thầy hồi âm thế này:

    Nếu biết rồi đây em lấy chồng,

    Thầy về chủng viện thế là xong.

    Sớm tối cầu nguyện cùng Thiên Chúa.

    Xin Ngài xót thương kẻ… “đeo gông”.​

    Thầy lưu giữ tất cả vào tâm trí để làm thành tập kỷ yếu của tâm hồn. Thầy chào mọi người trong sự ngậm ngùi tiếc nuối. Khi mới đến, thời gian sao trôi lâu như lính gác trực đêm. Thế mà nay lại thấy nó chạy nhanh như tên bay xé gió. Có không ít con mắt chẳng bụi mà đỏ, không gió mà cay. Nhất là bọn con gái trái tim dễ rung động như tơ đàn, chúng làm như phải chia tay thầy mãi mãi nên làm ngập lụt dòng kênh mùa cạn bằng thứ nước mắt trời cho. Bọn thằng Tính thì chẳng muốn đá banh. Bọn chúng buồn như các cầu thủ phải chia tay huấn luyện viên đã gắn bó bao năm. Chúng tặng thầy những món quà thật ý nghĩa. Mở từng hộp quà, thầy nâng niu trên tay mà cảm nhận được sức ấm của con tim gói trong đó. Có những món rất có giá trị về tiền bạc và cũng có những món thật đơn sơ nghĩa tình. Trong gói quà có những lời tâm sự, lời cảm ơn và lời hứa hẹn. Một bức thư làm thầy phải suy nghĩ và cầu nguyện:​

    “Thầy kính mến! Khi phải chia tay thầy, con thực sự rất buồn. Tuy thời gian chỉ có một tháng, nhưng thầy đã để lại trong con những tình cảm hết sức đặc biệt. Cách thầy nói chuyện và đối xử với đám con trai cũng như với bọn con gái chúng con đã làm con thực sự ngưỡng mộ. Không biết sao con thấy thầy đẹp hơn mấy người con trai khác. Có khi con tự hỏi là người đi tu như thầy có bị cám dỗ không. Con nghe ba con nói ma quỷ nó cám dỗ người đi tu ghê lắm! Vì thế nên con thích nói chuyện với thầy nhưng chỉ đứng từ xa thôi. Con sợ mình thành cớ làm cho thầy bị cám dỗ. Thầy ạ! Sau nhiều ngày suy nghĩ, con muốn đi tu. Nhưng con nghe nói, người đi tu không được yêu ai hết, chỉ yêu mình Chúa thôi. Điều đó có đúng không thầy. Người đi tu được phép yêu người khác phái không?Nếu muốn đi tu, con phải làm gì và chuẩn bị như thế nào? Thầy có thể nói cho con biết những khó khăn người đi tu hay gặp phải không ạ? Xin thầy cầu nguyện cho con với nhé! Con cảm ơn thầy”.​

    Thầy T. ghi nhớ tất cả những kỉ niệm và những dòng tâm thư vào lòng. Thầy đem nó vào trong lời kinh của thầy. Sau một vài ngày sống bên gia đình, thầy hồi âm cho những thắc mắc và những tâm tình của cô bé kia. Sau một thời gian suy nghĩ, thầy T. viết thư trả lời thư cho nhỏ Lan thế này:​

    “Lan mến! Thầy cảm ơn và rất trân trọng những tình cảm và lý tưởng của em. Thầy cảm ơn Lan đã ý thức để thầy khỏi bị cám dỗ. Đó là điều rất tốt. Thầy rất vui khi nghe em nói em muốn đi tu. Đời tu có nhiều niềm vui nhưng cũng không thiếu những phút giây nặng lòng. Lan thân mến! Có phải em là người muốn bước theo Thầy Giêsu. Em muốn đi tu phải không? Thầy có một vài điều chia sẻ với em. Đây là những cảm nghiệm thiêng liêng và kinh nghiệm cuộc sống. Hy vọng giúp em được phần nào trên con đường em vừa chập chững bước lên.​

    Em ơi! Đời tu là một đời có nhiều cám dỗ và thách đố. Cám dỗ của những đòi hỏi mang tính loài người và thách đố của những khả năng thắng vượt. Thân xác con người luôn có những đòi hỏi của nó. Trái tim của chúng ta bằng thịt chứ không bằng đá. Chúng ta muốn yêu và được yêu những người chúng ta thấy dễ thương, dễ gần và dễ mến. Mỗi người chúng ta đều cảm nhận được sự thôi thúc và khao khát trở thành chỗ dựa cho một người nào đó. Đồng thời ta cũng muốn tìm đến một bờ vai để tựa đầu những khi âu sầu phiền muộn. Đó là những đòi hỏi hoàn toàn “chính đáng” và “phải đạo”. Đi tu không phải là hành trình giết chết con tim. Nhưng là làm cho nó đập nhịp đập yêu thương cách hoàn hảo.​

    Yêu thương là điều không thể thiếu. Điều quan trọng là ta chọn đối tượng nào và cách ta yêu đối tượng ấy. Nếu em yêu một người, em muốn chiếm họ làm của riêng mình. Vậy thì em hãy chọn đời sống hôn nhân. Nếu em chọn Giêsu, hãy đi tu. Đi tu em không chỉ yêu riêng một người, em còn có thể yêu nhiều người khác. Miễn là cách em yêu và thể hiện tình yêu của em hoàn toàn trong sáng và rõ ràng. Nếu em yêu người nào đó, em đừng dùng thân xác để bày tỏ tình yêu. Tình yêu như thế không chiếm đoạt và không xé toạc nhân cách. Yêu như vậy là thăng hoa tình yêu lên một mức hoàn hảo. Để có tình yêu như vậy, em cần có sự thanh thoát và nhìn thấy vẻ đẹp rạng ngời nơi tâm hồn của người em yêu. Vượt trên tất cả tình yêu hữu hạn và lãng mạn loài người, ta yêu Thiên Chúa. Chỉ khi nào em yêu Thiên Chúa thực sự và không lưỡng lự, em mới có thể yêu người cách chân tình và hết sức bình sinh. Khi đã thăng hoa những đòi hỏi của con tim khao khát và sợ mất mát, em có cơ hội chiến thắng cám dỗ để vượt qua những thách đố.​

    Rất nhiều khi chúng ta lầm lẫn giữa thách đố và cám dỗ. Thách đố có khi mang dáng vẻ của cám dỗ. Nó có những đặc điểm riêng để nhận diện. Nếu cám dỗ thường khoác áo êm dịu và ngọt ngào thì thách đố lại mặc cho mình sự cay đắng và đau khổ. Cám dỗ thường quy hướng về hưởng thụ cho bản thân còn thách đố hướng về tha nhân. Tất cả các cám dỗ đều làm cho ta vong thân. Còn thách đố thì làm cho ta nhận ra bộ mặt thật của tâm hồn mình. Thách đố lớn nhất của người đi tu em biết là gì không? Đó là từ bỏ. Từ bỏ phải là bước đầu tiên trong hành trình theo Chúa. Từ bỏ là gì? Thưa là quay lưng lại với những gì là phụ tùy để tập trung vào Thiên Chúa. Từ bỏ là để mọi thứ khác sang một bên để đi đến và ở trong Thiên Chúa. Ta phải từ bỏ gì? Chính mình. Bỏ mình bao gồm: đam mê, nhu cầu, các đòi hỏi xác thịt, ngay cả cha mẹ và anh em thân thuộc. Cuối cùng của từ bỏ và là sự trọn hảo nhất: bỏ mạng.

    Lan ơi! Trên đây là vài dòng suy nghĩ của Thầy. Chúc em tìm được cho mình con đường mang lại hạnh phúc. Hãy luôn cầu nguyện với Chúa và xin Ngài chỉ cho em biết đường lối mà Ngài muốn em đi nhé! Hãy để Chúa Thánh Thần soi sáng và chỉ đường cho em. Chúng ta cùng cầu nguyện nhiều cho nhau.”

    Laurenso

    Saturday, December 9, 2017

    Con bé xóm trong đi tu từ hồi mới bước chân vào đại học, ngày trước từng một thời nổi tiếng là cứng đầu cứng cổ, quậy phá nhất nhì xứ. Ấy vậy mà chỉ mới một tháng hè các dì Đaminh về giúp xứ là nó mê luôn các dì, mê luôn cả dòng Đaminh. Vào dòng ở được một năm, hè về thấy khác hẳn, nó đoan trang và dịu dàng thấy mến, ai gặp cũng tấm tắc khen. Rồi đến năm cuối đại học, ra trường, nó về nhà và ở hẳn cả năm liền, các bà các chị trong xóm lại được dịp có chuyện để nói.

    -“Con đó mà tu cái gì, đi tu mà về nhà mặc quần đùi ngắn cũn”,

    -“Ừ, ngày trước tui thấy nó chơi với bọn chị đại xóm dưới, còn vào nhà thờ đánh lộn nữa cơ”,

    -“Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời mà, bị nhà dòng đuổi rồi thì có, tu tiếc gì cái ngữ ấy”.

    nữ tu

    Rồi nó cũng đi, chắc tại lời ra tiếng vào dữ quá nên nó không chịu nổi nữa mà đi hay là vì nó đã tìm ra cho mình con đường khác để mà bước tiếp, chẳng ai biết được. Bẵng đi một thời gian, cũng chẳng ai thèm nói chuyện của nó nữa. Tết vừa rồi nó về, đi lễ nó ngồi cuối nhà thờ đầu đội lúp trắng, mặc áo dài trắng, ai nấy nhìn thấy đều ngã ngửa, hóa ra nó chuyển dòng vì ơn gọi Đaminh không hợp với nó, giờ nó đang lớp tiền tập rồi, tháng nữa nó vào nhà tập.

    Cái xứ nhỏ xíu này vậy mà lại lắm chuyện, gì cũng có. Mà đặc biệt cái đề tài về đời tu lại rất “hot” với các bà các chị, chuyện gì các bà các chị cũng biết, cũng rành. Người trong xứ đi tu chỉ có vài mống, đếm trên đầu ngón tay còn không hết nói chi đến đếm ngón chân. Dạo trước Cha xứ mới về Ngài cổ võ ơn gọi dữ lắm, rồi cũng được vài đứa đi tu, nhưng được một thời gian thì chúng nó lại về, mà có đứa đi một về ba nữa mới ghê chứ. Đấy, lại có chuyện cho các bà tám ngồi tụ họp với nhau. Cha xứ thấy vậy cũng buồn, Ngài mới nói vui “Xứ này được cái đi đông về đủ” rồi Ngài lại cười, nụ cười nghe như xót xa, đau buồn vì một giáo xứ không có ơn gọi, buồn cho Giáo Hội ngày càng thiếu ơn gọi.

    Rồi cái chuyện ông thầy nhà tập lấy bà sơ. Xóm làng, giáo xứ lại một phen…., các bà các chị đi chợ gặp nhau lại í ới “ Này, này… đã biết chuyện gì chưa? Tới đây kể nhỏ cho mà nghe này” họ lại thầm thì, to nhỏ với nhau. Chả là cái chuyện thằng con ông Ba xóm trên nó đi tu cũng khoảng 4-5 năm gì đó, rồi đùng một cái nó về ở nhà cả năm nay, cứ nhốt mình trong phòng suốt, chẳng biết nó đã là thầy hay chưa, mà các bà cứ kháo nhau là thấy nó mặc áo dòng đi lễ, giờ thì về đòi lấy vợ, nghe đâu vợ nó còn là bà sơ xuất tu nữa cơ.

    Rồi xóm trên, xóm dưới đi đâu cũng nghe người ta nói chuyện ông thầy xuất lấy bà sơ xuất. Vợ chồng ông Ba chẳng dám hé răng nửa lời, đời có ai biết “con dại thì cái phải mang” thôi, giờ mọi chuyện đã vậy thì thôi cũng chẳng ai ép buộc gì được chúng nó, nhưng khổ nỗi là miệng lưỡi cái xóm này lại không cho qua chuyện, cứ thổi bùng lên mãi, đến tận ngày cưới vẫn còn có người nói “Đi đám cưới có một không hai này để cho biết chớ, ông ‘thầy’ lấy bà ‘sơ’ mà”. Miệng lưỡi thế gian sao mà khó ưa thế, mặn cũng bởi nó mà nhạt cũng bởi nó. Chuyện nhà người ta, họ sống, họ làm gì cũng có ảnh hưởng tới mình đâu, ấy vậy mà lại cứ thích nói chuyện thiên hạ, chuyện nọ chuyện kia, chuyện làng chuyện xóm, từ trong nhà ra ngoài ngõ, chuyện xóm trên chuyện xóm dưới đều được gom lại một chỗ là cái sân đủ để dăm ba bà, dăm ba chị ngồi tám với nhau. Cũng kể từ sau ngày cưới thằng con trai vợ chồng ông Ba buồn hẳn chẳng còn vui vẻ như trước. Rồi mới đây, được tin đứa con gái vào nhà tập, năm tới là khấn, vợ chồng ông như vớ được của, tươi cười hẳn ra, không còn ủ rũ đi đâu cũng cúi mặt như ngày nào nữa. Phải chăng cô con gái là niềm hạnh phúc của ông bà, cứu vớt lại được phần nào cái danh dự cho ông bà mà thằng con trai nó đã đánh mất, mà cái danh dự đó ở đâu mà ra đều là do miệng lưỡi thế gian phong cho cả.

    Năm ngoái giáo xứ được một ông thầy mới xong triết về giúp xứ. Ông thầy nhìn rõ đẹp trai, lại hát hay đàn giỏi nữa, mấy đứa con gái lớp Vào Đời cứ bao quanh suốt, các bà thấy thế mà nóng ruột ra sức bảo vệ ông thầy:

    – “ Ớ, cái con ôn này.. Thầy bà mà mày đu bám thế hả”,

    -“ Con gái con đứa, con nhà ai, người ta là thầy có Chức Thánh mà chúng mày cứ cầm tay kéo chân thế là sao hả, chẳng ra thể thống gì”.

    Ông thầy thấy thế cũng sợ, rồi dần dần cũng lảng tránh mấy đứa lớp Vào Đời cũng như mấy bà trong xứ. Ông thầy cũng sợ mất ơn gọi bởi mấy đứa con gái nhưng sợ nhất là miệng lưỡi của các bà, bởi thế mỗi lần đứng nói chuyện với mấy đứa dự tu mới về, thấy bóng dáng các bà thì ôi thôi, lánh đi cho lành. Rồi hôm đó chẳng hiểu thế nào mà ông thầy lại chở con Hương (con gái ông Câu) chạy xe hiên ngang ngoài đường như thể chẳng có ai, người ta đồn ầm lên chuyện ông thầy chở con Hương, nó ôm ông thầy chặt cứng, đầu tựa vào lưng ông thầy, hai tay ôm eo ống. Thôi rồi xong đời ông thầy, chuyến này là dọn đồ về nhà luôn chứ tu tác gì nữa, tu gì mà để con gái ôm eo chặt cứng. Rồi hôm Cha xứ đi cấm phòng về, mọi chuyện cũng đến tai Ngài. Ngài kêu ông thầy vào hỏi cho rõ ràng. Ông thầy khóc thét, nào có phải như lời đồn của các bà các chị. Thấy thế chứ nào phải thế. Chả là hôm đó dạy giáo lý cho lớp Vào Đời chuẩn bị tuyên xưng Đức Tin xong rồi mấy đứa về hết, ông thầy cũng về phòng, nhưng lại để quên quyển sổ trong phòng học, nên ống mới quay lại lấy, rồi thấy con Hương không biết bị làm sao mà lại nằm lăn đùng trong phòng học, ông thầy mất hồn lật đật lấy xe chở nó xuống bệnh viện. Vậy mà người ta thấy thế lại đồn con nhỏ ôm eo ông thầy chở đi khắp phố. Cha xứ nghe thế bật cười, đấy miệng lưỡi các bà tai hại khiếp chưa, suýt nữa là hại cả đời tu của người ta. Ngài trách nhẹ “sao thầy không gọi người tới giúp?”, cuống quá nên ông thầy cũng chẳng nghĩ được nhiều, chỉ liều chở con nhỏ đi bệnh viện luôn, cả một đống kinh nghiệm cho lần sau nhé, mà không biết có còn lần sau nữa hay không, ông thầy khiếp đạch sợ tới già.

    nữ tu

    Rồi tới chủ nhật hôm sau Cha xứ lại dành ít phút để minh oan cho ông thầy. Các bà các chị nghe thế thì cúi gằm mặt, cuối lễ rối rít gặp ông thầy để xin lỗi, mà chắc ông thầy chẳng dám nhận lời xin lỗi đâu, ống khiếp luôn rồi. Vậy mới thấy tiếng xấu đồn xa, bởi đâu cũng bởi chưa kịp nhận diện tìm hiểu hết vấn đề mà đã vội nói này nói nọ, đúng là “tam sao thất bản”, ông bà ta nói quả đúng không sai.

    Chẳng đâu xa chuyện ông bà Câu có đứa con gái đi tu, vừa rồi được khấn tạm, thế là ông bà được lên chức ông bà cố. Mà đã là ông bà cố thì cũng phải sống sao cho tốt đời đẹp đạo một chút, đạo đức hơn, thánh thiện hơn. Ấy vậy mà cũng lời ra tiếng vào, lắm kẻ soi mói đủ điều. Trái gió trở trời, tuổi già đau yếu là bình thường vậy mà nghỉ đi lễ một hôm thì y như rằng “Ông bà cố gì mà lười đi lễ”, bà cố bán hàng ngoài chợ đã phải dậy từ tờ mờ sáng, đây là kế sinh nhai của bà nuôi sống gia đình bao năm nay, vậy mà từ khi thành bà cố có kẻ ác mồm ác miệng lại nói “Bà cố gì mà siêng đi chợ hơn cả đi lễ”, “Bà cố gì mà bán hàng cắt cổ, chặt chém người ta chẳng thua kém ai ngoài chợ, chắc đứa con gái đi tu là để đền tội cho bả đó”. Nghe sao chua sót, ai đời con đi tu, cha mẹ cũng phải tu theo con, ai mà đụng tới cũng chẳng dám to tiếng bao giờ kẻo họ lại nói ông cố thế này bà cố thế nọ. Để mang được cái mác ông bà cố sao mà mệt mỏi thế, ông cố ngậm ngùi nói nhỏ cùng bà “con đi tu mà”.

    Miệng lưỡi thế gian là thế, bao đời vẫn vậy, hết chuyện này chuyện kia, chuyện làng chuyện xóm rồi chẳng còn chuyện gì nói lại nói đến chuyện ông Cha xứ. Đợt vừa rồi chẳng biết nghe thông tin ở đâu mà các bà các chị cứ to nhỏ với nhau chuyện Cha xứ chuẩn bị đổi. Người thì thương ông Cha quá trời, mới về ở chưa đầy bốn năm mà đã bị đổi đi, kẻ thì lại mừng rơn chả là ông Cha hay gây “khó dễ” trong các nghi thức hôn phối nên có kẻ mừng ra mặt, người thì dửng dưng Cha này đi Cha khác về hơi đâu mà khóc với lóc. Đời tu thế đó có người thương kẻ ghét, biết làm sao chỉ biết phó thác nơi Chúa. Đi tu mà bền đỗ thì vui đó, mừng đó rồi cũng biết bao nhiêu khó khăn đang chờ đợi trong đời mục vụ. Mà nếu lỡ Chúa có không chọn hay “đứt gánh giữa đường” thì hỡi ôi, miệng lưỡi thế gian nói đầy nói vơi làm sao mà sống.

    Đã thế, người đi thì khổ đằng người đi mà người ở nhà cũng khổ theo, mang được cái danh ông bà cố, anh chị em của ông Cha, bà Sơ, ông Thầy sao mà khó khăn trầy trụa quá. Tốt thì chẳng ai khen mà nếu làm việc gì chẳng vừa ý họ là thôi rồi, họ lôi ông Cha, bà Sơ, ông Thầy ra nhiếc là cũng đủ đau đầu rồi.

    Vừa qua con bé cạnh nhà nghe đâu chuẩn bị vào dòng, bố mẹ nó không muốn nhưng cũng chẳng ngăn cản nó đi. Mẹ nó nói “Suy nghĩ cho kỹ nha con, chứ mày vào đó dăm bữa nửa tháng rồi xách dép chạy về là sinh ra muôn vàn giống tội đấy con à, bố mẹ có ra đường cũng chẳng dám, thiên hạ nó cười vào mặt cho” nói thì nói vậy chứ bố mẹ nào mà chẳng mong con mình bền đỗ nhưng khổ nỗi lại cứ sợ thiên hạ họ nói đầy nói vơi. Nhưng con nhỏ thì khác, nó chẳng sợ gì còn nói lại mẹ nó “Con đi tu cho Chúa chứ đi tu cho họ đâu mà sợ, miệng họ, họ muốn nói gì thì nói, có giỏi thì họ cứ đi tu thử đi rồi biết”

    Phải chăng ơn gọi ngày nay thiếu hụt cũng là do phần nào miệng lưỡi của các bà các chị nói ra nói vào mỗi khi có ông thầy hay bà sơ xuất tu, do đó mà lớp trẻ cảm thấy hoang mang và lo sợ cho đường tu của mình.

    Qua đây cũng muốn nhắn nhủ đến các bà các chị thay vì ngồi tám chuyện của thiên hạ, kẻ xuất tu, người về lấy vợ, chi bằng dâng một Kinh Kính Mừng cầu cho người ta được ơn bền đỗ, cầu cho giáo xứ ngày càng có nhiều ơn gọi có phải hơn không.

    Cũng xin nhắn nhủ đến các bạn trẻ hãy quảng đại đáp lại tiếng Chúa mời gọi mà ra đi, đi tìm nước trời, có Chúa bên cạnh còn sợ chi nữa. Bởi vì ơn gọi theo Chúa là một hành trình không có điểm kết, không quan niệm “phúc bất trùng lai họa, vô đơn chí”, phó thác – chính là bài thuốc an thần nội tâm.
    Paul Trần

    Tuesday, December 5, 2017

    ĐƯỜNG LÊN CHỦNG VIỆN

    (Suy tư gợi hứng cho bài hát “Đường lên Chủng viện”)

    Trong hình ảnh có thể có: một hoặc nhiều người, đám đông, đám cưới, ngoài trời và trong nhà

    Ngày Chúa nhật mình được về nhà với gia đình.

    Khi thành phố lên đèn, màn đêm buông xuống, người người chở nhau đi chơi, cũng là lúc mình từ gia đình trở về chủng viện.

    Người ta bắt đầu ra đường, mình lại bắt đầu đi về nhà.

    Tới giờ về, là mình cần mau mắn về lại chủng viện, dù trời quang hay trời mưa, dù mạnh khỏe hay mệt mỏi, dù vui vẻ hay thoáng chút buồn chán. Mau mắn chứ không trì hoãn, mình thấy mọi chuyện thanh thoát và nhẹ nhàng…

    Đôi lúc lòng minh cũng hơi chùng xuống, nhưng thực ra khi nhìn những người khác hạnh phúc bên nhau, mình thấy mình cũng hạnh phúc trên đường về tổ ấm, là ngôi nhà chủng viện thân thương, nơi anh em đang chờ đợi nhau.

    Ngoài kia, cuộc sống cũng có nhiều mời gọi lắm chứ.

    Nhưng đời sống ơn gọi mời gọi mình dứt khoát theo Chúa, bỏ lại phía sau tất cả để hoàn toàn sống cho Tin Mừng, sống cho tình yêu Chúa Kitô, nhờ đó trái tim mình được huấn luyện để yêu thương nhiều hơn nữa trong đời sống phục vụ và mục vụ.

    Bề ngoài, đời sống ơn gọi có vẻ như chán nản, khô khan và thiếu tự do. Nhưng bên trong, mình cảm nghiệm thấy một niềm vui lớn lao trong những điều tưởng chừng như nhỏ nhặt đó. Hơn nữa, đời sống chung với anh em với rất nhiều điều hài hước cũng là một điểm nâng đỡ mình.

    Và, cứ mỗi tối Chúa nhật, mình lại lên đường về chủng viện.

    Thanh thoát, vui tươi và hạnh phúc.

    Năm Chủng Sinh dự bị
    Tháng 12/2013
    - Giangtâm -

    Saturday, December 2, 2017

    Có một anh ứng sinh kia không còn tìm thấy niềm vui và động lực để tiếp tục đi con đường tìm hiểu ơn gọi. Anh không thiết gì cầu nguyện hay hồi tâm, anh học tập uể oải, anh nhìn mỗi ngày trôi qua trong mệt mỏi và vô ích. Nhưng anh là trưởng cộng đoàn, và tình cảm anh em dành cho anh khiến anh chưa thể nói lời giã từ đời sống ứng sinh. Nếu nhìn vào cách anh sống, cách anh sinh hoạt, không ai có thể chê trách anh điều gì, nhưng sâu trong những việc hy sinh anh làm, trong những cống hiến anh thực hiện, anh không thấy Chúa nữa. Anh không nhận ra lý do tại sao mình lại trở nên thế này, nên mỗi ngày trôi qua anh lại thêm chìm ngập trong buồn sầu và tối tăm.

    Và trong kỳ trại truyền thống năm đó, anh đã gặp cô. Cô có một khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu cùng nụ cười hồn nhiên khiến anh như mất hồn trong đó. Cô không ở chung đội với anh. Họ gặp được nhau sau hành trình tìm lửa, hành trình biểu tượng đi tìm ánh sáng Chúa trong đêm tối mịt mù để có được ngọn lửa trại chiếu sáng đêm đen. Khi bắt đầu, mỗi người đều phải bịt mắt mình lại và bước đi để cảm nhận được thế nào là bóng tối, thế nào là cảm giác bước đi không phương hướng, sau đó, mọi người sẽ nắm tay nhau đi theo một lộ trình được xác định bởi ban tổ chức. Anh đã đi, với suy nghĩ rằng đời sống tìm hiểu ơn gọi của mình cũng đang trong bóng tối như thế. Và anh đã nắm tay cô, một cách rất ngẫu nhiên, cho đến hết hành trình tìm lửa. Anh nhận ra mình đã nắm tay một cô gái duy nhất suốt hành trình, nhờ bàn tay mềm mại và nhỏ nhắn kia đã luôn nắm chặt lấy anh, như tìm kiếm một điểm tựa trong hành trình đêm tối. Lửa được thắp lên, ánh sáng trở lại với bãi biển nơi họ cắm trại, và anh đã thấy cô. Anh mở lời hỏi thăm, cách rất tự nhiên,và ấn tượng với cô gái mới quen. Cô bằng tuổi anh, đến từ Tây Nguyên nên thơ. Cô học ngành y, và đã có một thời gian đi làm. Tất cả những chi tiết đó khiến anh xao xuyến, vì anh chưa được gặp cô gái nào xinh đẹp và giỏi giang đến thế. Tuy nhiên, có một điều khiến anh băn khoăn, là cô đang tìm hiểu ơn gọi trong một dòng nữ.

    Anh không thể không trò chuyện nhiều với cô bạn mới, và khi nghe cô đang đi tu, mới vài tháng thôi, anh thầm nghĩ trong đầu: “Chúa ơi, con không dám tranh giành với Chúa đâu”. Nhưng trong thâm tâm, anh không ngăn nổi suy nghĩ về khởi đầu của một tình bạn mới, hay xa hơn, một con đường mới. Bỗng đến tiết mục văn nghệ của cộng đoàn anh. Anh đứng dậy, từ biệt cô bạn, và đã thể hiện như chưa bao giờ được thể hiện. Anh không ý thức rõ tại sao mình lại có thể làm thế, nhưng anh thấy vui, và chưa bao giờ anh thấy vui như thế trong thời gian qua. Kết thúc tiết mục, anh trở lại bên cô, chỉ cho cô thấy bầu trời đêm đầy sao sáng của một đêm hè trên bãi biển. Cảnh trời sao khiến anh thấy lòng mình xao động nhiều, và anh nhìn sang cô bạn. Anh bắt đầu chia sẻ về ơn gọi của mình, về những băn khoăn trăn trở trong những ngày mò mẫm tìm kiếm thánh ý Chúa trên cuộc đời mình. Anh thấy lòng mình mở ra cách dễ dàng. Cô lắng tai nghe. Và cô chia sẻ về ơn gọi của chính cô. Cô chưa dự tu lâu, mới chỉ vài tháng. Anh thấy cô sống lại kinh nghiệm được Chúa mời gọi đi theo Ngài khi cô chia sẻ với anh. Cô chia sẻ rằng cô phải từ bỏ nhiều điều: công việc, gia đình, và người yêu cô, nhưng cô đã từ bỏ tất cả với một thái độ dứt khoát và mạnh mẽ. Ẩn trong những lời chia sẻ đó, anh thấy cô quyết tâm đến thế nào cho ơn gọi của mình.

    Dù chia sẻ với những lời lẽ đơn sơ mộc mạc và có phần còn e ngại, nhưng cô đã đánh động anh. Anh chưa hề nghe người nào nói về ơn gọi cách mạnh mẽ và mãnh liệt đến thế. Anh đã là ứng sinh hơn hai năm, nhưng anh không hề có cảm nghiệm từ bỏ mọi sự như cô đã làm. Anh thấy lòng mình xấu hổ. Một cô gái trẻ, dễ thương, học giỏi, nay từ bỏ mọi sự để hủy mình đi, chỉ vì Đức Giê-su. Cùng là người mang ơn gọi nhưng anh lại bị cô làm cho xấu hổ. Anh thấy mình không bằng một cô gái. Anh đã không dám từ bỏ mình hoàn toàn vì ơn gọi, đã có lúc xem ơn gọi như một gánh nặng phải vác hơn là một hồng ân trọng đại. Cô càng chia sẻ nhiều, anh càng cúi gằm mặt, và trong thâm tâm, anh muốn chui xuống cát, vì anh thấy cô quá thánh thiện, quá tuyệt vời, trong khi anh đang xem đời ơn gọi chẳng đáng gì. Cô chia sẻ xong, anh đứng lên. Anh không dám ngồi cạnh cô nữa. Cô đã vô tình dạy cho anh một bài học thật sự sống động và thực sự thấm thía. Anh lẩn vào đám đông, cốt không để cô thấy cảm xúc thật của anh.

    Cuối giờ đốt lửa, mọi người hồi tâm lại ngày trại. Anh chọn ngồi ngoài vòng tròn của mọi người, ngồi xa khỏi cô. Cắm nến trên cát, anh nghĩ về những gì cô chia sẻ. Anh thấy trái tim mình thổn thức. Và anh nhận ra, Chúa đã gửi cô đến đánh thức tâm hồn anh. Anh không thể không thấy xấu hổ với bản thân mình với ngày tháng đã qua, với cuộc sống vô hồn nơi nhà Chúa. Anh đã tự đánh mất mình trong những lúc biếng lười, những thời gian học tập không cố gắng, những cuộc trò chuyện vô bổ và những lúc lang thang trên internet để giết thời gian. Anh đã không xem ơn gọi như phần phúc lớn nhất đời mình, để rồi anh quăng lời mời gọi của Chúa Giê-su qua một bên, để dành chỗ cho những điều phù phiếm. Anh nhận ra mình đã sai, đã sống như một kẻ đang chết. Cô đã xuất hiện, không phải để tặng cho anh một hướng đi mới, nhưng là để vực anh dậy khỏi sự tăm tối của mình. Đêm đó, anh đã khóc, không phải những giọt nước mắt lăn trên má, nhưng là những giọt nước mắt rơi lặng thầm trong tâm hồn sám hối.

    Hôm sau, đến lúc chia tay, anh muốn gặp cô. Anh không thể nói lời cảm ơn vì anh biết cô sẽ không hiểu gì, nhưng anh muốn giữ liên lạc với cô, người anh mang ơn. Anh đã gặp được cô, đã trao cho cô thông tin liên lạc của mình, và anh muốn cô là người chủ động liên lạc. Họ chia tay nhau bằng cái bắt tay. Vài ngày trôi qua, anh chờ tin cô, nhưng không thấy động tĩnh gì. Anh thầm cầu nguyện: “Lạy Chúa, Chúa đã gửi cô ấy đến thức tỉnh con, nay Chúa không muốn cô ấy liên lạc với con nữa, con xin nghe ý Chúa, và con sẽ xem đây là một dấu chỉ Chúa vẫn muốn con theo Chúa, dù con đã bất trung và bất xứng. Con cảm tạ Chúa, cảm tạ Chúa về mọi sự”. Anh nhìn lại gương mặt khả ái của cô trong tấm hình chụp chung của kỳ trại, lòng thầm cảm ơn một thiên thần đã đưa anh trở lại chính lộ của ơn gọi đời anh.

    pasdenom

    †.Ngài Gọi Con Blog.†

    "Dạ con đây, xin sai con đi".

    "Vì lời Thầy, con sẽ thả lưới"

    †.Ngài Gọi Con Blog.†
    Khiết tịnh

    Các con muốn người ta làm cho mình thể nào, hãy làm cho người ta thể ấy. (Lc 6:31)

    †.Ngài Gọi Con Blog.†
    Khó nghèo

    "Phúc thay ai có tâm hồn nghèo khó, vì Nước Trời là của họ.(Mt5.3)

    †.Ngài Gọi Con Blog.†
    Vâng phục

    GÓC ĐỒ HỌA

    Anh em hãy nên hoàn thiện, như Cha anh em trên trời là Đấng hoàn thiện.(Mt5.48)

    NHẬN THIẾT KẾ LOGO, PHÔNG MÀN, THIỆP MỪNG CÁC THỂ LOẠI

    Liên hệ ngay thông tin bên dưới

    • Giáo Phận.
    • 0163652
    • ngaigoicon@gmail.com
    • https://ngaigoicon.blogspot.com/