Sunday, July 30, 2017
Hướng dẫn tĩnh tâm - cầu nguyện cho các em chuẩn bị rước lễ lần đầu - thêm sức
TĨNH TÂM VỠ
LÒNG – THÊM SỨC
Mời
quỳ– nhắm mắt lại
Hát:
Xin Ngôi Ba Thiên Chúa…
Lạy Chúa, chúng con tin Chúa đang hiện
diện trước mặt chúng con. Chính Chúa đã dựng nên chúng con, đã dựng nên cả vụ
trụ này. Chúng con xin thờ lạy và cảm tạ Chúa.
Chúng con
thờ lạy Chúa, chúng con ca ngợi, chúng con cảm tạ Chúa vì bao hồng ân Chúa đã
ban cho chúng con. .(nghỉ)
Giờ đây, trước mặt Chúa, chúng con ao ước
được lắng nghe tiếng Chúa trong tâm hồn của mỗi người chúng con. Xin Ngôi Ba
Thiên Chúa đốt lửa sốt mến trong lòng chúng con để chúng con có được giờ tĩnh
tâm này thật sốt sắng, để từ đó chúng con biết sẵn sàng đón Chúa vào lòng chúng
con.
Mời
đứng: Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo Gioan (Ga 6, 52 – 59)
(52) Người Dothái liền tranh luận sôi nổi với
nhau. Họ nói: "Làm sao ông này có thể cho chúng ta ăn thịt ông ta
được?" (53) Ðức Giêsu nói với họ: "Thật, tôi
bảo thật các ông: nếu các ông không ăn thịt và uống máu Con Người, các ông
không có sự sống nơi mình. (54) Ai ăn thịt và uống máu tôi, thì được
sống muôn đời, và tôi sẽ cho người ấy sống lại vào ngày sau hết, (55) vì
thịt tôi thật là của ăn, và máu tôi thật là của uống. (56) Ai
ăn thịt và uống máu tôi, thì ở lại trong tôi, và tôi ở lại trong người ấy. (57) Như
Chúa Cha là Ðấng hằng sống đã sai tôi, và tôi sống nhờ Chúa Cha thế nào, thì kẻ
ăn tôi, cũng sẽ nhờ tôi mà được sống như vậy. (58) Ðây là bánh từ trời xuống, không phải
như bánh tổ tiên các ông đã ăn, và họ đã chết. Ai ăn bánh này, sẽ được sống
muôn đời". (59) Ðó là những điều Ðức Giêsu đã nói khi
giảng dạy trong hội đường ở Caphácnaum.
Mời
ngồi - vòng tay – nhắm mắt lại.
Lạy Chúa Giê-su, Ngài là Vua cao cả và
là Chúa tể của mọi loài thụ tạo, nhưng Ngài đã vâng lời Thiên Chúa Cha và đã
xuống thế mang lấy thân phận con người mỏng dòn, yếu đuối như chúng con đây.
Chúa đến để dẫn dắt chúng con đến nguồn hạnh phúc bất diệt bên Thiên Chúa.
Trên con đường tiến về Nước Trời đó, Chúa đã
ban cho chúng con một của ăn thiêng liêng mới, ban phát cho chúng con một nguồn
sống mới vĩnh cửu đó chính là Thánh Thể Chúa : "Đây là mình Thầy, hiến tế vì
anh em. Anh em hãy làm việc này, mà tưởng nhớ đến Thầy.” (Lc 22, 19). .(nghỉ)
Chúa
ban cho chúng con chính Mình Máu Chúa để “Ai
ăn thịt và uống máu tôi, thì được sống muôn đời, và tôi sẽ cho người ấy sống
lại vào ngày sau hết, vì thịt tôi thật là của ăn, và máu tôi thật là của
uống”(Ga 6 54-55). Chúa cư
ngụ ngày đêm trong bí tích cực thánh này chỉ vì Ngài yêu thương chúng con vô
cùng. Ngài ban tặng chính mình để nuôi sống chúng con, để làm cho chúng con
mạnh sức và để chúng con khỏi mù tối của tội lỗi. .(nghỉ)
Chúa cũng đã truyền cho chúng con “Anh
em hãy làm việc này, mà tưởng nhớ đến Thầy”.Ngày nay, chúng con vẫn cùng
nhau tụ họp nhau để cùng chia sẻ một Tấm Bánh, một Thân Thể Chúa Ki-tô. .(nghỉ)
Lạy Chúa, Đấng giàu lòng xót thương,
Chúa không những không bỏ rơi nhân loại cho dù họ phản bội, Chúa còn hứa với
những con người tội lỗi chúng con đây:“Ai ăn bánh này, sẽ được sống muôn
đời” (Ga 6, 58). Một lời hứa
đầy lòng thương xót. “Ta đã
yêu ngươi bằng mối tình muôn thuở, nên Ta vẫn dành cho ngươi lòng xót thương”(Gr
31, 3)
Ôi lạy Chúa, Chúa đã yêu chúng con,
sống giữa chúng con và làm chứng cho tình thương bao la của Ba Ngôi Thiên Chúa!
Hơn thế nữa, Chúa đã trao cho chúng con một của ăn nuôi sống linh hồn. .(nghỉ)
Lạy Chúa, Chúa thật vĩ đại
biết bao. Chúa đã đem lại cho chúng con niềm vui và niềm hy vọng sẽ được cứu độ
qua bí tích Tình Yêu của Chúa. Xin Chúa cũng dạy chúng con hãy chạy đến Thánh
Thể - nguồn mạch sự sống đời đời của chúng con. .(nghỉ)
Chúa ơi!
Chúa đã chấp nhận từ bỏ tất cả kể cả mạng sống của mình để cứu độ chúng con và
chính ngày hôm nay, Chúa vẫn hiện diện với chúng con qua bí tích Thánh Thể.
Loài người chúng con tuy bất xứng nhưng Chúa luôn đồng hành với chúng con mỗi
ngày trong căn nhà tạm nhỏ bé này. Càng ở lại
bên Chúa Giê-su Thánh Thể bao nhiêu, chúng con càng cảm thấy được sung sướng
bấy nhiêu. .(nghỉ)
=>
Mời quỳ: Lạy Chúa, Chúa
Nhật này, đây sẽ là lần đầu tiên chúng con sẽ được rước Chúa vào lòng và đặc
biệt chúng con được chịu phép Thêm Sức. Việc lãnh nhận bí tích Thêm Sức là một
cột mốc rất quan trọng trong đời sống chúng con. Qua bí tích Thêm Sức, bảy ơn Chúa
Thánh Thần sẽ thánh hiến mỗi người chúng con trở nên những người con trưởng
thành hơn trong đời sống đức tin, chúng con có thể rao giảng Lời Chúa cho mọi
người nơi thôn xóm, trường học hay ngoài đường phố bằng đời sống yêu thương
phục vụ của mình.
Đó là món quà vô
giá mà Chúa dành tặng riêng cho mỗi người chúng con, vậy mà chúng con chưa chuẩn bị lòng mình cho xứng đáng: .(nghỉ)
/ chúng con còn lơ là, biếng nhác,/ cách cụ thể, chúng con còn lười biếng học giáo lý/, chúng con còn
biếng nhác tham dự Thánh Lễ mỗi ngày/, chúng con còn nghịch ngợm, gian dối,/
chúng con còn chưa vâng lời cha sở, ông bà, cha mẹ, thầy cô/, chúng con còn
chưa dám làm chứng với bạn bè rằng chúng con là những người con ngoan của Chúa/,
chúng con còn với bao nhiêu thiếu sót, chúng con xin dâng lên tất cả cho Chúa. Chúng
con cầu xin Chúa Thánh Thần ban cho chúng con cảm nghiệm nhiều hơn về Chúa, để
hiểu biết về Chúa nhiều hơn, và yêu mến Chúa nhiều hơn bởi vì Chúa chính là
Đấng ban sự sống, là niềm vui, là sự bình an, là tình yêu của chúng con. Như
vậy, chúng con mới có thể trở nên những người con ngoan hiền của Chúa, không
phụ lòng ơn sinh thành dưỡng dục, cũng như sự mong mỏi của cha mẹ thầy cô.
Chúng con thành
thật xin lỗi Chúa vì sự thiếu sót của chúng con. .(nghỉ)
Dẫn vào xét mình: Và giờ đây, trong những giây phút linh
thiêng và ngắn ngủi này, chúng con nguyện dâng lên Chúa nỗi lòng của chúng con,
chúng con xin dâng lên Chúa con người yếu đuối, tội lỗi của chúng con. Xin
Thiên Chúa là Cha thương xót mà tha thứ cho những lỗi lầm của chúng con.(nghỉ)
Các em lấy bảng xét mình,
thực hiện đầy đủ các bước một cách cẩn thận, chậm rãi:
Xét
mình – ăn năn tội – quyết tâm chừa tội – đi xưng tội – và sau đó về lại chỗ của
mình làm việc đền tội.
Saturday, July 22, 2017
†.Ngài Gọi Con Blog.† - Tình bạn và tình yêu trong đời tu
Có lẽ điều liên tưởng đầu tiên của những người ngoài đời về các vị đi tu là những người không lập gia đình, những người sống độc thân. Tuy nhiên, liên tưởng này không phải ai cũng hiểu được một cách thấu đáo, đặc biệt những người không phải là Kitô giáo. Chính vì lẽ đó, mà có những người không phải Kitô giáo, khi gặp các vị linh mục, tu sĩ, thường hỏi: Vậy đi tu có được lấy vợ không? Hoặc có kẻ không biết ác ý hay vô tình không biết còn hỏi: Vậy đi tu có lấy được các xơ không? Thật là quá đáng và quá đáng!
Vậy đi tu là gì? Và tại sao đi tu lại phải sống độc thân? Nhiều người trả lời rằng, đó là dựa theo những lời khuyên của Tin Mừng, dựa vào những đặc tính đã có từ lâu trong lịch sử. Chọn đời sống độc thân là vì tình yêu của Đức Kitô. Trước tiên, có lẽ khỏi nói, từ bậc cao nhất đến hàng rốt chót, cũng biết đi tu là dâng mình cho Chúa. Nói như vậy, cũng đúng nhưng xem ra chưa đủ. Ngắn gọn đó nhưng chưa mang tính chiến đấu cao. Bởi vì nếu như vậy sẽ có kẻ vặn lại ai cũng có thể dâng mình cho Chúa “mà lị”. Họ sẽ phùng mang trợn mắt, nói văng cả nước miếng mà thuyết cho chúng ta rằng: một mức độ nào đó, bất cứ ai khi lãnh nhận bí tích Thanh Tẩy cũng được xem là dâng mình cho Chúa rồi. Điều này là bởi vì, nhờ tác động mầu nhiệm và thầm kín của Chúa Thánh Thần, qua lời cam kết từ bỏ ma quỷ và mọi sự quyến rũ, thụ nhân chịu phép Thanh Tẩy đã được thánh hiến cách riêng cho Chúa. Với lập luận cứng như “đinh đóng cột” này, họ sẽ cho rằng cần cóc gì phải đi tu nữa, dĩ nhiên và ngang nhiên là không cần đến việc sống độc thân. Cho nên họ việc lập gia đình và sống đúng vai trò của con người và người con của Chúa là dâng mình cho Chúa cách trọn vẹn. Được lợi cả hai: vừa được cả đời này (vợ đẹp con ngoan) lẫn đời sau.
Điều này hoàn toàn đúng, không sai một chút nào. Nhưng còn một sự thánh hiến thứ hai dành đặc biệt cho một số người mà được Chúa tuyển chọn cách riêng. Thánh hiến trong bậc tu trì. Cuộc thánh hiến này làm cho họ thuộc về Chúa một cách quyết liệt hơn. Thật vậy, trong khi lời hứa của phép Thanh Tẩy nhằm từ bỏ ma quỷ và quyến rũ của nó, thì lời khấn hứa của các tu sĩ trong dòng tuyên bố mình thuộc về Chúa cũng như tuyên bố công khai Chúa là chủ nhân tuyệt đối đời mình. Qua ba lời khấn, tu sĩ sẽ bằng lòng một cách tự nguyện từ bỏ chiếm hữu và sử dụng tài sản, giữ luật độc thân và khước từ mọi nhục cảm và tùy thuộc vào bề trên dòng. Nếu qua chịu phép Thanh Tẩy ghi dấu ấn đặc biệt trên thụ nhân để làm họ thành dân riêng của Chúa, lời khấn dòng cũng phân hạng cho tu sĩ, biến họ thành những người được thánh hiến trong Hội Thánh. Con đường này thật thánh thiện nhưng những người đi trên con đường này có thực sự thánh thiện lại là một chuyện khác. Họ tuy được thánh hiến đặc biệt nhưng vẫn là những con người với những bất toàn của phận người và sống giữa những người đời trong cuộc đời trần thế. Ở trong đời mà lại không thuộc về đời. Theo như nhà thần học Congar nói về đời tu trong thời đại mới: “Ở đời mà lại ít thuộc về đời”.
Để hiểu rõ hơn chúng ta đọc đoạn văn sau đây: “Do phép Rửa Tội, tín hữu chết cho tội lỗi và được hiến dâng cho Chúa, Nhưng muốn lãnh nhận ơn ích dồi dào, họ phải dùng lời tuyên hứa trong Hội Thánh mà thực thi các lời khuyên của Tin Mừng để gỡ mình ra khỏi những ràng buộc, ngăn trở có thể làm cho họ chậm bước trên đường mến yêu thờ phượng Chúa cách hoàn hảo. Nhờ những lời khấn này, họ hiến thân phục vụ Chúa cách mật thiết hơn. Sự dâng hiến này càng trở nên hoàn hảo khi càng được lời khấn bảo đảm” (LG 51).
Như vậy, qua đây, chúng ta thấy sự hiến thân trong bậc tu trì và khi chịu bí tích Thanh Tẩy cũng là một. Tuy nhiên, hình thức hiến thân trong bậc tu trì thì theo con đường chặt chẽ hơn để đi theo Chúa. Một trong ba yếu tố giúp cho việc theo Chúa chặt chẽ hơn là sống độc thân. Lý do có thể là các tu sĩ hoàn toàn tự do muốn hiến thân trực tiếp cho việc phục vụ và phụng thờ Thiên Chúa.
Tình bạn và tình yêu
Việc nói tới tình bạn và tình yêu trong đời tu hay cụ thể hơn là trong đời sống độc thân xem ra hơi khó và phức tạp. Thật vậy, cũng chính vì tình bạn và và tình yêu trong đời sống độc thân mà đã khiến bao nhiêu người “trần ai khoai củ” mới vượt qua được để đứng vững trong đời tu. Cũng chính vì tình bạn và tình yêu trong đời sống độc thân mà khiến bao nhiêu tu sĩ không muốn tu hoặc không tu được nữa. Tuy nhiên, thiết nghĩ và dám chắc chắn rằng với những người sống đời sống độc thân trong bậc tu trì một cách trọn vẹn thì vẫn có thể có những tình bạn, tình thân và thậm chí tình yêu một cách tốt đẹp và đáng được trân trọng. Cho nên việc quan trọng và thiết yếu là có một thái độ và giữ mối quan hệ như thế nào cho phù hợp về tình bạn và tình yêu trong đời tu. Như đã nói ở trên, một trong những điều liên tưởng đầu tiên mà cũng gây tò mò cho bao người, về những người tu sĩ là không lập gia đình, sống đời sống độc thân. Độc thân nhưng không có nghĩa là đơn độc. Độc thân nhưng không phải là sống một mình. Người ta thường hát “không ai là một hòn đảo”. Đúng vậy, con người là sống vì, sống cho và sống với mọi người. Đời tu, cũng vậy, cần phải sống vì, sống cho và sống với mọi người. Chính vì lẽ đó, những người tu sĩ cũng cần có tình bạn, thậm chí cả tình yêu trong đời sống độc thân. Cái quan trọng là khái niệm và biên độ của tình yêu và tình bạn của những người tu sĩ tới đâu là đủ. Có những tu sĩ, đặc biệt là các soeur, rất ư là “nhát đòn” trong khái niệm về tình bạn và tình yêu trong đời tu. Thật vậy, một số người vẫn nghĩ rằng hễ có một tình bạn hơi sâu xa một chút là đã vi phạm lời khấn khiết tịnh rồi. Theo họ việc trao hiến con tim cho Chúa thì cho đến chết chỉ một mình họ biết con tim đó, ngoài Chúa ra. Thái độ của những người theo lập trường này là sợ gắn bó với ai, sợ gắn bó để có một tình bạn vui tươi trong sáng, e dè nhận những cách bày tỏ tình thân một cách trong sáng, không hàm hồ. Đó cũng là thánh thiện, là một tu sĩ thánh thiện nhưng không vui. Một tu sĩ buồn là một tu sĩ đáng buồn! Một tu sĩ đích thực là cần phải hội đủ hai điều kiện: đi tìm Chúa và đem Chúa đến cho mọi người. Như vậy, người tu sĩ là những người đầu tiên giới thiệu Chúa cho những người khác. Họ là những người đầu tiên tình nguyện đón nhận và giới thiệu tình yêu Thiên Chúa cho những người khác. Giới thiệu một Thiên Chúa yêu thương trong sự thân ái, thiện cảm và vui vẻ. Có thể nói sứ mạng của người tu sĩ là gieo rắc thiện cảm và niềm vui, sau đó gặt hái về trong tâm tình của những tâm hồn biết yêu và được yêu.
Trái lại với thái độ “nhát đòn” là thái độ quá “lì đòn” trong tình bạn và tình yêu trong đời sống độc thân. Quan niệm này có thể là do không biết hoặc chưa ý thức đủ về ý nghĩa của đời sống độc thân và những mối nguy hại của tình bạn và tình yêu trong đời sống dâng hiến. Tuy người tu sĩ sống đời sống độc thân nhưng, nhìn vào thực tế, chúng ta thấy có một số tu sĩ không đơn độc. Họ có rất nhiều con linh thiêng, cả những người ngoài đời lẫn những người trong nhà tu. Không phải nói quá, nhưng có những cha, thầy đi đâu cũng có những người con, cháu, anh, chị, em… kết nghĩa, tinh thần. Cũng vậy, có những xơ gặp đâu cũng kêu bố, ông nội… mà nếu tính đời linh tông đôi khi bắn đại bác cả ngày cũng chưa tới! Âu cũng là con người với những thu hút lẫn nhau và khác dấu hút mạnh hơn. Một thực tế, nếu chúng ta để ý, hình như các cha thầy có nhiều ông nội, ông ngoại… linh tông, nhưng các xơ thì chỉ có ông nội, bố chứ không có ông bà ngoại, mẹ linh tông! Với nhiều tình thân trong mối dây linh tông như vậy sẽ khó mà có được tình bạn và tình yêu trong sáng trong đời sống dâng hiến. Dẫu biết rằng, họ luôn ý thức đó là linh thiêng, nhưng với một người đã thưa với Chúa “con chỉ muốn yêu mình Ngài thôi” mà lại có quá nhiều mối tình thân như vậy thì sao có thể còn chỗ cho tình yêu của Thiên Chúa triển nở nơi mình? Thay vào đó là những “tình bạn đặc biệt”, những “linh tông bí mật”. Chính những mối tình thân quá khép kín và đặc biệt này gây những dị nghị và cản trở cho việc phát triển trong cộng đoàn tu trì của họ. Kết quả là không ít những tu sĩ rơi vào tình trạng “khởi sự nhờ Thần khí, nhưng kết thúc bằng xác thịt”. Thế mới có chuyện kể rằng: Người mẹ, trước kia cũng là người đã từng đi tu, thấy con gái mình có mối quan hệ rất thân thiết với một ông thầy. Đi đâu ông thầy và cô con gái cũng đi chung. Thấy điều bất ổn như vậy, với kinh nghiệm của mình đã từng trải qua, bà mẹ nói với con gái: “Con nên cẩn thận và ý tứ trong việc tiếp xúc với ông thầy nhé!” Cô con gái đáp: “Mẹ cứ an tâm đi, chúng con là anh em kết nghĩa mà lị”. Bà mẹ nói: “Tiên sư bố mày, hồi xưa tao cũng vì anh em kết nghĩa nên giờ mới khổ như vầy nè!”.
Tình bạn và thậm chí tình yêu trong đời sống dâng hiến là không thể không có. Vì dù sao Thiên Chúa vẫn là Thiên Chúa và đôi khi Người có vẻ như ở xa chúng ta quá… Cho nên việc có những mối tình thân của những người tu sĩ là hết sức cần thiết và bình thường. Một người bạn thân có thể là một người, khác phái hay cùng phái, đang làm chung với ta hay ta thường gặp thường xuyên. Một người bạn thân có thể là một người mà ta cảm thấy có điều gì ràng buộc, dù không biết tại sao, vì có một thiện cảm trong sáng sâu sắc mà khó có thể phai nhòa được. Cho dù có xa cách, người đó vẫn là một điều gì đó thật quý báu với ta. Thật vậy, Thiên Chúa luôn muốn những người tận hiến cho Người, nếu cần, vẫn có thể tìm cho mình một người bạn nào đó để đem lại một tình yêu vô hình thành hữu hình.
…một quả tim bằng thịt
“Ta sẽ ban cho chúng một trái tim và đặt thần khí mới vào lòng chúng. Ta sẽ lấy khỏi mình chúng trái tim chai đá và ban cho chúng một trái tim bằng thịt” (Ed 11, 19).
Thật vậy, Thiên Chúa đã gỡ bỏ con người quả tim gỗ đá và thay vào một quả tim bằng thịt, có lẽ Người cũng muốn con người biết yêu như Người, như Người đã yêu Con của Người, bằng một quả tim nhân loại, một quả tim biết rung động và đau đớn. Cho nên, nếu lý tưởng của sự độc thân là vô cảm thì có lẽ đó không phải là sự độc thân của Kitô giáo. Vì thế, khó khăn của con đường độc thân là chúng ta vẫn phải có một trái tim thật cởi mở, có thể yêu thương một cách trong sáng không hàm hồ. Tuy nhiên, không phải ai cũng có thể bước vào con đường này một cách trong sáng và tốt đẹp. Nếu không đủ khôn ngoan, sáng suốt và khéo léo thì những mối quan hệ này sẽ gây ra thất vọng và có thể đưa tới ngõ cụt. Dĩ nhiên một tình bạn trong sáng trong đời sống độc thân là một điều người tu sĩ nào cũng mong muốn có. Nhưng điều nên nhớ là làm sao cho tình bạn triển nở trong sự tự do hoàn toàn giữa người này với người kia. Tránh đi những tình bạn quá nghiêng về cảm giác, từ đó dành chỗ quá lớn cho nhu cầu cần đến nhau và những khát vọng. Là một con người với những nhu cầu bình thường, nếu đôi khi xác thịt bị những khát vọng dày vò, thì đó là chuyện bình thường, nhưng lúc đó không được phép nhượng bộ hay trì hoãn. Tình bạn chân thật trong đời sống độc thân có thể trao nhau với tất cả sự sáng suốt, không có hậu ý để minh chứng cho sự kết hợp vô hình giữa Người với những kẻ được Người yêu thương. Một sự kết hợp như vậy được thực hiện với sự liên kết của Thiên Chúa, giữa ta với Người. Cũng nhờ đó, tình bạn chân thật trong đời sống dâng hiến sẽ tìm thấy Chúa ở nơi sâu xa tới mức không có gì có thể cản trở tình yêu của họ đối với Thiên Chúa được.
Tạm kết
Nếu đặt câu hỏi tại sao có những tu sĩ nam nữ từ khước hôn nhân? Câu trả lời, với những người Kitô giáo, là “Vì Người, vì Đức Kitô”. Làm sao có được chuyện ấy? Có hay không cũng vẫn không quan trọng nhưng đó vẫn là sự thật. Tuy nhiên, những người ngoài cuộc vẫn tò mò và đôi khi cảm thấy thương tiếc cho những người tu sĩ vì không có người yêu bên cạnh. Nhưng những người tu sĩ có thể nói như thánh Gioan rằng: Tôi đã tin vào tình yêu của bạn thì bạn hãy tin rằng cả tôi nữa, tôi cũng biết thế nào là tình yêu chứ. Chính vì tình yêu vào Đức Kitô mà người phụ nữ khước từ anh thanh niên hấp dẫn, cương nghị và nồng nàn. Cũng chính vì tình yêu vào Đức Kitô mà chàng thanh niên từ khước cô thiếu nữ đang yêu, thông minh, hiền hòa và dễ thương. Tất cả vì tình yêu và để phục vụ và phụng sự Thiên Chúa mà những người tu sĩ đã chọn đời sống độc thân.
Tuy nhiên, độc thân không bao hàm là có một lối sống đơn độc lẻ loi. Họ vẫn có những nhu cầu tình cảm, chia sẻ tình cảm của mình cho người khác và ngược lại. Đó là tình bạn trong đời sống độc thân. Một mối tình thân trong sáng và không hàm hồ. Đó là con đường thánh thiện mà người tu sĩ nào cũng phải đạt tới. Nhưng trên thực tế không phải tu sĩ nam nữ nào cũng có thể có một tình bạn, một tình thân trong sáng, không hậu ý trong đời sống độc thân. Đúng vậy, với quả tim bằng xương thịt, không ít lần người tu sĩ bị những cảm giác và nhục dục lôi kéo theo những tình cảm mà tự nó cản trở cho đời sống độc thân. Cần phải có một thái độ triệt để trong lãnh vực này. Triệt để không có nghĩa là sẽ không bị thử thách, sẽ không bao giờ bị sa ngã và yếu đuối, sẽ không một tình cảm nào đó để lấp vào khoảng trống cần đáp trả yêu thương và được yêu vì hình như lúc nào Thiên Chúa quá xa… Nhưng dù có vấp ngã, dù có sa ngã ta vẫn tiến lên phía trước như một người vẫn kiên vững trong quyết định của mình, cho dù thực tế vẫn còn bao yếu đuối.
Bertrand Nguyễn Thanh Hoài
†.Ngài Gọi Con Blog.† - Lời tâm sự đáng suy tư của một linh mục hoàn tục
Trên tờ Records của giáo phận Perth, Australia, có đăng lời tâm sự của một cựu linh mục, một nhà thần học sau gần 20 năm trong thiên chức linh mục, nay đã hoàn tục. Bài tâm sự này là một lời cảnh báo cho tất cả chúng ta không nuôi dưỡng đời sống cầu nguyện hằng ngày.
“Không có gì tách tôi ra khỏi lòng mến của Thiên Chúa, trong Đức Kitô. Tôi xác quyết rằng dù sống hay dù chết, dù tù đày, bắt bớ, dù khốn cùng, quẫn bách. Không có gì tách tôi ra khỏi lòng mến của Thiên Chúa, trong Đức Kitô”.
Tôi đã nhiều lần gân cổ, mặt đanh lại khi hát những câu hát trên. Cứ tưởng như là chỉ cần gào to lên như vậy thì tôi sẽ đời đời sống trong lòng mến của Thiên Chúa.
Thật ra, cũng không hoàn toàn là vô lý. Thật sự, đúng là tù đày, bắt bớ, khốn cùng, quẫn bách đã không tách tôi ra khỏi lòng mến của Thiên Chúa. Nhưng, đơn giản là vì những thứ ấy không xảy ra trên đất nước tự do này. Ai dám bỏ tù tôi, ai dám kỳ thị tôi, ngược đãi tôi vì tôi là người Công giáo, tôi kiện lên họ tới Tối Cao Pháp Viện chứ chơi à.
Tuy nhiên, đã có một thứ nhẹ nhàng hơn, êm ái hơn đã không chỉ tách tôi mà thực sự là “bứng” tôi hoàn toàn khỏi lòng mến của Thiên Chúa: một đời sống bận rộn và thiếu sự cầu nguyện.
Năm 1972, sau khi tốt nghiệp tiến sĩ thần học ở Rôma, tôi đã nổi như cồn với tác phẩm đầu tay “Tiếng thở dài”. Cuốn sách trình bày những suy tư thần học về ý nghĩa của sự đau khổ trong kiếp nhân sinh này, đã được bề trên, các linh mục và anh chị em giáo dân đón nhận nhiệt liệt.
Có những người viết thư cho tôi cho biết họ tìm lại được đức tin sau khi đọc cuốn sách đó. Họ tìm lại được lòng trông cậy vào Chúa và khen nức nở các ý kiến của tôi.
Mỗi khi có chuyện không như ý, theo lời khuyên trong cuốn sách, họ cầu nguyện với Chúa: “Lạy Chúa, con biết Chúa hằng yêu thương con. Con phó thác mọi sự trong tay Chúa. Nhưng, lạy Chúa, qua chuyện không vui này, Chúa muốn nói với con điều gì?”.
Khốn nạn thân tôi, trong khi khuyên người ta cầu nguyện, tôi càng ngày càng ít dành thời gian cho việc cầu nguyện. Tôi miệt mài trong các thư viện, cố viết hay hơn nữa, nhiều hơn nữa. Tôi tưởng tôi đã gặp được Chúa trong những suy tư thần học, cho nên tôi xao lãng đời sống cầu nguyện, tôi đã không thực hành chính những điều tôi nói và viết hằng ngày trên bục giảng và trong các tác phẩm của tôi. Có lẽ, tôi đã cho rằng cầu nguyện chỉ là hình thức cấp thấp dành cho những người bình dân. Siêu đẳng như tôi thì không cần. Càng ngày tôi cũng càng ít có giờ cho giáo dân và càng ngày tôi càng bướng bỉnh và kiêu căng với các đấng bề trên. Chuyện gì đến cũng đã đến. Tôi không muốn sa vào những phân tích vụn vặt. Điều tôi muốn nói với các bạn sau nhiều năm suy tư, sau những đêm dài không ngủ và trong sự hối tiếc chân thành của tôi là sự thật đơn giản này: Những hiểu biết sâu hơn về Thiên Chúa, nhiều hơn về Thiên Chúa không giúp giữ tôi trong lòng mến của Ngài. Chính đời sống cầu nguyện đơn sơ mà mẹ tôi tập cho tôi từ ngày còn bé mới giữ tôi lại trong tình yêu thương của Thiên Chúa.
Chẳng vậy, mà trong Phúc âm biết bao nhiêu lần chúng ta gặp câu này: “Sau đó, Người lui vào một nơi thanh vắng mà cầu nguyện”. Chính Chúa Con mỗi ngày còn cần đến sự cầu nguyện ở nơi thanh vắng để hiểu được ý Chúa Cha. Chúng ta là ai, tư cách gì, mà đòi có thể biết được ý Chúa qua trí khôn, qua sự xét đoán nông cạn của mình trong cái náo nhiệt, bận rộn của cuộc sống quay cuồng chung quanh.
Chẳng vậy, tất cả các lần Đức Mẹ hiện ra, Mẹ đã không nói gì nhiều hơn là lặp lại tiếng kêu gọi khẩn cấp hãy cầu nguyện đó sao. Chúng ta cũng nhìn thấy điều này nơi các Thánh mà chúng ta hằng tôn kính. Chính sự cầu nguyện đã giúp các Ngài nên Thánh.
Tôi đặc biệt mong muốn lặp lại ở đây những điều Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II đã viết trong cuốn “Bước qua ngưỡng cửa hy vọng” : Việc cầu nguyện vừa là tìm tòi Thiên Chúa, vừa là mặc khải Thiên Chúa. Nơi việc cầu nguyện của ta, Thiên Chúa tỏ rõ Ngài là Đấng Sáng Tạo và là Cha, là Đấng Cứu Chuộc và là Chúa Cứu Thế, là Thần Khí “dò thấu mọi sự, cả đến những gì sâu xa nhất của Thiên Chúa” (1 Cr 2, 10), cũng như dò thấu những gì bí mật của tâm hồn.
Trong việc cầu nguyện, trước hết, Thiên Chúa tỏ ra Ngài là tình thương xót, nghĩa là một Tình yêu đi tới gặp con người đau khổ. Tình yêu này nâng đỡ, vực dậy và mời gọi chúng ta hãy tin tưởng”.
Trên tất cả mọi sự, tôi nhận rõ rằng chính việc thiếu một đời sống cầu nguyện đã giết chết ơn gọi Linh mục trong tôi.
Hung Vu Le
CÓ THỂ BẠN CHƯA XEM
Tuesday, July 18, 2017
†.Ngài Gọi Con Blog.† - Ba để cho con tu, ba nhé! ^^
BA ĐỂ CHO CON TU, BA NHÉ !
Đa Minh Tam Hiệp, ngày 04 tháng 03 năm 2017
Gửi Ba Má yêu quý của con!Thật may mắn cho con vì con có cơ may được trải lòng qua trang giấy này.
"Ba Má yêu quý của con! Ba Má yêu quý của con!" Con muốn gọi như thế cả trăm ngàn lần. CON YÊU BA MÁ! Con không nhớ từ bao giờ, nhưng có lẽ đã lâu lắm con chưa nói câu: “CÁM ƠN BA MÁ”. Có thể lúc bé con có nói nhưng lớn lên tự nhiên cứ ngài ngại, lâu dần con chẳng biết nói câu cám ơn với Ba Má nữa. Mà kể cũng lạ, đối với người khác con chẳng tiếc câu cám ơn đâu, nó dễ dàng lắm Ba Má ạ. Nhưng với Ba Má, những người con yêu thương nhất, và dành cho con nhiều yêu thương nhất, thì con lại chẳng thể mở miệng nói nổi hai tiếng ấy.
Bốn năm Đại học, con rất nhiều lần muốn nói “cám ơn Ba Má” nhưng con không thể. Thế nên con đã nghĩ ra một cách để cám ơn Ba Má, đó là con phải cố gắng đạt kết quả học thật tốt, chỉ cần Ba Má nở nụ cười tự hào về con, là con có một lời cám ơn gửi tới Ba Má rồi. Con đã cố gắng và sẽ luôn luôn cố gắng để nhìn thấy nụ cười mãn nguyện trên môi Ba Má.
Con nuôi ước muốn đi tu lâu lắm rồi Ba Má ạ, nhưng con sợ Ba Má buồn và ngăn cản nên con không dám nói ra. Năm nay con đã 24 tuổi, cái tuổi cũng khá chững chạc và trưởng thành, con nghĩ đã đến lúc phải tự đưa ra quyết định cho cuộc đời mình, thế nên con mới ngỏ lời xin Ba Má cho con đi tu. Không phải con vội vàng đâu, Ba Má ạ. Chúa đã cho con can đảm để nói với Ba Má, nhưng Chúa vẫn thử thách lòng kiên vững của con khi để Ba phản đối không cho con đi tu.
Con biết Ba thương con và không muốn con khổ; nhưng Ba ơi, con không khổ đâu. Thật đấy! Thời buổi này đi tu đâu có gò bó, vất vả như ngày xưa; nói như thế không có nghĩa là sung sướng và nhẹ nhàng. Nhưng sướng khổ do mình Ba ạ. Con yêu Chúa nên con không thấy khổ, với lại con gái của Ba rất giỏi chịu đựng, nên không gì có thể đánh khỵu con đâu, con giống Ba mà!!!
Con xin lỗi vì con đã không vâng lời Ba khi tự ý vào Dòng ở. Con xin lỗi vì đã gây nên những xáo trộn trong gia đình mình và cả những phiền muộn nữa. Nhưng tất cả rồi sẽ qua thôi, con sẽ chứng minh cho Ba Má thấy là con làm được và con không sai. Xưa giờ con vẫn làm được mà, sau mỗi lần vấp ngã con vẫn tự đứng lên vì con biết Ba Má luôn dõi theo con. Con sẽ không để mình gục ngã mãi đâu. Con là con Ba Má và là con Chúa nữa, cho nên con mạnh mẽ lắm lắm! Ba Má cứ yên tâm vì con không cô đơn đâu! Con không chỉ được Chúa yêu thương mà còn được rất nhiều người yêu mến, con cảm nhận được điều ấy rõ ràng. Con có nhiều dự định cho tương lai lắm, đi tu là từ bỏ tiền tài danh vọng, chứ ước mơ và những dự định tốt lành trong con thì nhiều lắm, con không bỏ đâu. Con sẽ thực hiện dần dần cho Ba Má thấy. Con làm được!
Con xin lỗi vì con đã không vâng lời Ba khi tự ý vào Dòng ở. Con xin lỗi vì đã gây nên những xáo trộn trong gia đình mình và cả những phiền muộn nữa. Nhưng tất cả rồi sẽ qua thôi, con sẽ chứng minh cho Ba Má thấy là con làm được và con không sai. Xưa giờ con vẫn làm được mà, sau mỗi lần vấp ngã con vẫn tự đứng lên vì con biết Ba Má luôn dõi theo con. Con sẽ không để mình gục ngã mãi đâu. Con là con Ba Má và là con Chúa nữa, cho nên con mạnh mẽ lắm lắm! Ba Má cứ yên tâm vì con không cô đơn đâu! Con không chỉ được Chúa yêu thương mà còn được rất nhiều người yêu mến, con cảm nhận được điều ấy rõ ràng. Con có nhiều dự định cho tương lai lắm, đi tu là từ bỏ tiền tài danh vọng, chứ ước mơ và những dự định tốt lành trong con thì nhiều lắm, con không bỏ đâu. Con sẽ thực hiện dần dần cho Ba Má thấy. Con làm được!
Ba Má nè, con đang rủ rê bé Út đi tu như con luôn đấy; và chị em con hứa với nhau là mỗi ngày sẽ siêng năng cầu nguyện, để nếu đẹp lòng Chúa, Ngài cũng sẽ gọi em đi tu làm linh mục luôn. Nếu hai chị em con cùng trở thành môn đệ của Chúa Giêsu thì Ba Má sẽ an tâm vô cùng, Ba Má sẽ bớt đi những gánh lo và an vui tuổi già hơn. Con đang mường tượng đến tương lai; và lòng con thấy nhẹ nhàng, hạnh phúc lắm Ba Má ạ. “Chúa không thua lòng quảng đại của chúng ta đâu!”. Đó là câu mà con thường được nghe trong Dòng. Vâng! Chúa không thua lòng quảng đại của con đâu; con dâng Chúa một, Chúa cho con mười. Hay lắm Ba Má ạ! Trong ngày sống, cứ dừng lại một chút và cảm nghiệm thì sẽ thấy. Chúa thật tốt lành!
Con cám ơn Chúa đã chọn con. Nếu Chúa không chọn con trong cương vị làm con trong nhà Chúa thì con chỉ xin làm tôi tớ phục vụ trong nhà Chúa. Chỉ cần được ở trong nhà Chúa, làm gì con cũng chịu. Con không hứa con sẽ là một đầu bếp giỏi, nhưng con hứa con sẽ nấu ăn thật ngon với lòng yêu mến; để quý Dì và các chị em được ăn ngon và Ba Má ở nhà cũng được ăn ngon. Con không hứa sẽ chu toàn tất cả mọi công việc bổn phận; nhưng con hứa, dù chỉ làm một việc nhỏ thôi, con cũng sẽ toàn tâm toàn ý với lòng yêu mến để Ba Má ở nhà đỡ vất vả. Con không hứa con sẽ là một giáo viên giỏi, nhưng con hứa mỗi khi đứng lớp con sẽ giáo dục trẻ với lòng nhiệt huyết và yêu mến để Ba Má ở nhà được mọi người yêu mến. Tất cả mọi việc con làm, con đều dâng lên Chúa với nguyện ước Ba Má của con ở nhà được bình an, hạnh phúc và vui tươi. Con chỉ có thể nói lời cám ơn với Ba Má qua những việc ấy, chứ dùng miệng lưỡi thì con chưa thể.
Nguyện xin Thiên Chúa là Cha toàn năng và giàu lòng thương xót thấu hiểu được tâm can của đứa con bé mọn này và đoái thương nhận lời, để con an tâm phụng sự Chúa suốt đời con.
Lạy Chúa Giê su con tín thác vào Chúa!
Lạy Chúa Giê su con tín thác vào Chúa!
Kính chúc ba má dồi dào ơn Chúa, và cảm nghiệm được muôn ngàn hồng ân Chúa đã tuôn đổ xuống gia đình mình. Ba má đừng quên cầu nguyện cho con. CON CÁM ƠN BA MÁ! Con tặng Ba Má bài thơ con mới "ngẫm" ra nè:
Đi tu bất hiếu phải không?
Thưa: Tu có hiếu từ trong ra ngoài.
Câu kinh, lời nguyện sớm mai
Mỗi câu, mỗi chữ đong đầy yêu thương.
Đi tu có vẻ ngược đường?
Thưa: đường đạo hiếu cùng đường đi tu.
Con đường theo Chúa Giêsu
Con đường chân lý, đường thu lòng người.
Con đường hiếu thảo vui tươi,
Đường con theo Chúa, dâng Người tuổi xuân.
Đường đi cùng Đấng tình quân,
“Con Rể” ba má muôn phần yêu con.
Giêsu – “Con Rể” số một!
Bất hiếu sao được, tu tốt! Con ngoan.
Thưa: Tu có hiếu từ trong ra ngoài.
Câu kinh, lời nguyện sớm mai
Mỗi câu, mỗi chữ đong đầy yêu thương.
Đi tu có vẻ ngược đường?
Thưa: đường đạo hiếu cùng đường đi tu.
Con đường theo Chúa Giêsu
Con đường chân lý, đường thu lòng người.
Con đường hiếu thảo vui tươi,
Đường con theo Chúa, dâng Người tuổi xuân.
Đường đi cùng Đấng tình quân,
“Con Rể” ba má muôn phần yêu con.
Giêsu – “Con Rể” số một!
Bất hiếu sao được, tu tốt! Con ngoan.
Con gái của Ba Má,
Maria Sơn Nữ
Maria Sơn Nữ
Wednesday, July 12, 2017
[ Ngài Gọi Con Blog ] _ Lời tâm sự của một người ngoại về Cha xứ
LỜI TÂM SỰ CỦA MỘT NGƯỜI NGOẠI VỀ CHA XỨ
Ước gì giáo dân cũng nghĩ được như vậy. Đọc rồi liệu cách đối xử và sống với các Ngài mọi người nhé.
“Đi tu làm gì con ơi. Tao thấy mấy Ông Cha đi tu có sướng gì đâu?
Sáng sớm đã dậy Dâng lễ, ngày mưa cũng như ngày nắng, mùa đông giá rét cũng như ngày hè nóng nực, vẫn đầy đủ. Rồi lại dạy giáo lý rồi tập hát,… Giảng lễ thì cả trăm người nghe, lễ xong người ta ra về tay trong tay ấm áp, bố mẹ con cái vui vẻ cười nói, còn Ông thì lủi thủi dọn đồ lễ, đóng cửa tắt điện nhà thờ một mình, lễ về mới cắm lại ít cơm nguội còn lại của bữa trưa với hâm lại ít tép khô của mấy bữa trước ăn vậy. Ăn xong dọn dẹp thu xếp cũng đã muộn, lại còn xem sách vở, giấy tờ các kiểu, rồi còn chuẩn bị bài giảng lễ sáng hôm sau.
Ngày nào cũng thế, toàn những việc không tên, chuyện giáo xứ, chuyện gia đình, chuyện trên trời dưới đất… tất cả vào Ông Cha.
Tao thấy nhà tao có 2 đứa con, để mà chiều lòng chúng nó thì quá mệt vậy mà tao thấy một mình Ông lo cho cả giáo xứ cả trăm nghìn người giáo dân, vừa lòng người nọ thì mất lòng người kia, vừa lòng hội đoàn nọ thì mất lòng hội kia,…
Có ai hiểu và thông cảm cho Ông đâu. Khỏe mạnh thì không sao, những ngày trái gió trở trời mà chẳng may bị ốm thì rõ khổ. Người ta còn có vợ có chồng hay con cái chăm sóc, còn Ông thì phải tự một thân một mình chăm sóc cho mình, hay là những lúc buồn chắc các ông cũng cần phải có người để nói chuyện hoặc là tâm sự chứ nhể?
Tao thấy có nhiều người ngồi chơi ở nhà tao, thấy Ông Cha đi qua thì chào rối rít, mà sau đó thì bàn tán nói xấu này nọ, chê Ông Cha xứ già, làm lễ lâu, đọc không rõ, còn bảo là Ông dạy giáo lý vớ vẩn, … Tao thấy ai rồi mà chả già, với lại Ông làm Cha thì được học hành đàng hoàng thì phải hơn mấy ông giáo dân chứ, thế mà họ lại còn chê là dạy vớ vẩn. Mà hình như giáo dân chỉ muốn biến các Ông thành công cụ hay là nô lệ để phục vụ cho vừa ý họ, vừa lòng thì không sao, không may phật ý chút là quay lại nói này nói nọ, rồi so sánh Ông này với Ông kia,… Còn nữa chứ, chẳng biết giáo dân cho Ông được nhiều hay ít mà họ bảo là Ông này cứ có tiền là xong hết. Chắc họ nghĩ mấy Ông Cha này là tham quan. Mà tao thấy giáo dân có cho hay biếu được cái gì thì Ông cũng cho hết vào nhà thờ hoặc là cho bọn nhỏ học giáo lý chứ có dành riêng cái gì cho Ông đâu. Tấm lòng của các Ông cao cả với lại hy sinh như thế mà vẫn có người chê trách các Ông. Giáo dân đã chẳng giúp đỡ thì thôi lại cứ còn chia rẽ. Tao thấy giáo dân có nhiều người ích kỷ lắm, đã chẳng làm được gì mà lại còn chê bai người khác.
Nhưng mà lạ cái là lúc nào tao cũng thấy các Ông ấy vui vẻ. Chắc các ông có niềm vui riêng. Tao nghĩ mà thương các Ông!”
Ước gì giáo dân hiểu được điều này!!!* (Ông = Cha xứ)
Sưu tầm
PS: Làm cha khó lắm
Phải đâu chuyện đùa
Cha yêu mến Chúa
Thì làm được thôi
Nguồn: FB Ngọn Nến Trong Đêm
-----//----
Ước gì giáo dân cũng nghĩ được như vậy. Đọc rồi liệu cách đối xử và sống với các Ngài mọi người nhé.
“Đi tu làm gì con ơi. Tao thấy mấy Ông Cha đi tu có sướng gì đâu?
Sáng sớm đã dậy Dâng lễ, ngày mưa cũng như ngày nắng, mùa đông giá rét cũng như ngày hè nóng nực, vẫn đầy đủ. Rồi lại dạy giáo lý rồi tập hát,… Giảng lễ thì cả trăm người nghe, lễ xong người ta ra về tay trong tay ấm áp, bố mẹ con cái vui vẻ cười nói, còn Ông thì lủi thủi dọn đồ lễ, đóng cửa tắt điện nhà thờ một mình, lễ về mới cắm lại ít cơm nguội còn lại của bữa trưa với hâm lại ít tép khô của mấy bữa trước ăn vậy. Ăn xong dọn dẹp thu xếp cũng đã muộn, lại còn xem sách vở, giấy tờ các kiểu, rồi còn chuẩn bị bài giảng lễ sáng hôm sau.
Ngày nào cũng thế, toàn những việc không tên, chuyện giáo xứ, chuyện gia đình, chuyện trên trời dưới đất… tất cả vào Ông Cha.
Tao thấy nhà tao có 2 đứa con, để mà chiều lòng chúng nó thì quá mệt vậy mà tao thấy một mình Ông lo cho cả giáo xứ cả trăm nghìn người giáo dân, vừa lòng người nọ thì mất lòng người kia, vừa lòng hội đoàn nọ thì mất lòng hội kia,…
Có ai hiểu và thông cảm cho Ông đâu. Khỏe mạnh thì không sao, những ngày trái gió trở trời mà chẳng may bị ốm thì rõ khổ. Người ta còn có vợ có chồng hay con cái chăm sóc, còn Ông thì phải tự một thân một mình chăm sóc cho mình, hay là những lúc buồn chắc các ông cũng cần phải có người để nói chuyện hoặc là tâm sự chứ nhể?
Tao thấy có nhiều người ngồi chơi ở nhà tao, thấy Ông Cha đi qua thì chào rối rít, mà sau đó thì bàn tán nói xấu này nọ, chê Ông Cha xứ già, làm lễ lâu, đọc không rõ, còn bảo là Ông dạy giáo lý vớ vẩn, … Tao thấy ai rồi mà chả già, với lại Ông làm Cha thì được học hành đàng hoàng thì phải hơn mấy ông giáo dân chứ, thế mà họ lại còn chê là dạy vớ vẩn. Mà hình như giáo dân chỉ muốn biến các Ông thành công cụ hay là nô lệ để phục vụ cho vừa ý họ, vừa lòng thì không sao, không may phật ý chút là quay lại nói này nói nọ, rồi so sánh Ông này với Ông kia,… Còn nữa chứ, chẳng biết giáo dân cho Ông được nhiều hay ít mà họ bảo là Ông này cứ có tiền là xong hết. Chắc họ nghĩ mấy Ông Cha này là tham quan. Mà tao thấy giáo dân có cho hay biếu được cái gì thì Ông cũng cho hết vào nhà thờ hoặc là cho bọn nhỏ học giáo lý chứ có dành riêng cái gì cho Ông đâu. Tấm lòng của các Ông cao cả với lại hy sinh như thế mà vẫn có người chê trách các Ông. Giáo dân đã chẳng giúp đỡ thì thôi lại cứ còn chia rẽ. Tao thấy giáo dân có nhiều người ích kỷ lắm, đã chẳng làm được gì mà lại còn chê bai người khác.
Nhưng mà lạ cái là lúc nào tao cũng thấy các Ông ấy vui vẻ. Chắc các ông có niềm vui riêng. Tao nghĩ mà thương các Ông!”
Ước gì giáo dân hiểu được điều này!!!* (Ông = Cha xứ)
Sưu tầm
PS: Làm cha khó lắm
Phải đâu chuyện đùa
Cha yêu mến Chúa
Thì làm được thôi
Nguồn: FB Ngọn Nến Trong Đêm
Sunday, July 9, 2017
♫♫- Ngài Gọi Con Blog- ♫♫- Tâm tình hạt muối
♫♫- Ngài Gọi Con Blog- ♫♫
“Anh em là muối cho đời”
Con chỉ là hạt muối
Giữa đại dương cuộc đời
Thân mọn hèn trôi nổi
Trong hỗn tạp trùng khơi.
Thương từ thuở đời đời
Ngài cho con hiện hữu.
Tay quyền năng giải cứu
Con thoát bể trầm kha.
Tách con ra từ nước
Để con được là mình
Ngài mời con dấn bước
Đi giữa dòng nhân sinh.
Ngài gọi con là muối
Đi ướp mặn cuộc đời…
Nhưng giữa lòng nhân thế,
Con là chi Ngài ơi ?!
Ngài biết con nhỏ bé
Giữa bể đời bao la
Vòng tay ôm sao nổi
Đa đoan cõi-người-ta.
Ngài biết con yếu đuối
Dễ đánh mất chính mình
Trong rộn ràng mời gọi
Kiếp phù hư nhân sinh.
Ngài biết con ích kỷ
Dễ sống chỉ cho mình
Muối kia có còn mặn
Trong vô tâm vô tình?..
Ngài biết con, biết cả
Sao vẫn gọi con lên?
Vâng, con xin là muối
Giữ mặn đời chông chênh.
Xin không ngừng luyện lọc
Để muối là muối hơn.
Nguyện một đời tan loãng
Để tình con không sờn.
Lưu Minh Gian (Tác giả)
†.Ngài Gọi Con.† ---- Tri Kỷ
Bài dự thi Viết Về Yêu Thương
Những tràng pháo tay vang dài, rộn rã vang lên như muốn lấp đầy ngôi Nhà thờ Chánh tòa – Hôm nay, Giáo phận đã có thêm những Tân Linh mục mới.
- Hẳn mười cha cơ đấy, Giáo phận mình năm nay trúng lớn rồi, hoa quả năm nay dồi dào thế. – Một cụ già râu tóc bạc trắng vừa đung đưa cây gậy vừa quay sang ông bạn ngồi cạnh bên.
- Cha Sơn mặc áo lễ đẹp ghê mẹ ơi, nhìn Cha hạnh phúc chưa kìa! – Một đứa bé chưa đầy 10 tuổi reo lên sung sướng, khuôn mặt ngời sáng như một thiên thần.
- ...
Vậy là cuối cùng sau bao năm chờ đợi, Giáo phận cũng có thêm một lớp Tân Linh mục dồi dào, vui nhất là bà con ở những giáo xứ nghèo đang thiếu chủ chăn. Giáo xứ của Sơn cũng có thêm một Tân chức thánh thiện sau 14 năm dài, ai cũng vui vẻ cả. Thật hạnh phúc! Chúc mừng cha Sơn – Vân thầm nói với chính mình, đó là một hồng ân Chúa ban, điều bao năm cô trông đợi nay đã trở thành hiện thực. Ngồi phía dưới hàng ghế giáo dân, cô cùng các tín hữu đón mừng các Tân Linh mục trong tiếng vỗ tay và những lời cầu chúc cho một hành trình Thập Giá mới của các cha. Thánh lễ trôi qua trong trang nghiêm và sốt sắng, ai nấy vui vẻ tặng hoa, quà cùng những lời chúc tốt đẹp đến các Tân chức, chẳng ai để ý ở phía xa xa, có một cô gái đang đứng nhìn người Linh mục trẻ với ánh mắt trìu mến và nụ cười rạng rỡ. Cô xinh đẹp và dịu dàng; nhưng vào cái thời khắc ấy, chẳng ai buồn hỏi cô là ai và sao lại đứng đó nhìn cha và cười hoài. Chắc chắn cha không nhìn thấy được cô đâu - Vậy cha nhé!
- Sơn ơi, chúc mừng cha... - Vân lại nhủ thầm.
Dáng người thiếu nữ rời khỏi sân nhà thờ Chính Tòa đông nghịt người chẳng làm mấy ai ngạc nhiên. Cũng như cha, trong lòng cô giờ đang dâng lên một niềm vui mới, bao la sâu thẳm vô cùng…
…
Ngày mai sẽ là ngày lễ mở tay của cha ở Giáo xứ nhà, cha cứ đi lòng vòng quanh Nhà Thờ để xem mọi thứ chuẩn bị đến đâu rồi dù cho tất cả đã xong xuôi. Ai cũng đùa, bảo cha cứ an tâm đi, cha mỉm cười rồi vào Nhà thờ thưa chuyện với Chúa. Chính ngôi Thánh đường này đã nuôi dưỡng đức tin cho cha bao năm trước khi cha được Chúa gọi mời, là nơi có với cha những kỷ niệm đẹp nhất của một thời tuổi trẻ, là nơi đã khơi lên trong lòng chú lễ sinh ngày nào ước muốn dấn thân tận hiến cuộc đời mình cho Chúa. Trước mặt cha lúc này, cung thánh quen thuộc bao năm nay bỗng đẹp một cách lạ kỳ, là do cung thánh đẹp thật hay là chính trong lòng cha đang có nhũng mảng màu tươi sáng nên nơi đâu, cha cũng thấy được sự đẹp đẽ đến kỳ lạ ấy?
Những cánh hoa tươi lộng lẫy và những tấm vải voan lấp lánh, chắc các Sr phải vất vả lắm để chuẩn bị và trang trí cho thật đẹp như vậy đây. Nhưng sao lòng cha lại cứ ngờ ngợ, cha nhìn chăm chăm những cánh hoa trên bàn thờ, nhịp tim cứ như chậm lại thêm chút nữa, nó như đứng sựng lại vậy. Sao nhìn quen thuộc như thế, ai là người đã cắm hoa đây? Sao giống thế…? Suy nghĩ nhiều điều nhưng cha không dám hỏi, đúng hơn là cha chưa thể hỏi được, chờ đến ngày mai vậy, nhất định cha sẽ tìm cho ra, ai là người đã cắm hoa. Cha quỳ xuống dưới Thánh Thể Chúa nơi Nhà Tạm: “Thầy ơi, xin cho con gặp lại người…”
Thế là ước mơ đời dâng hiến của cha đã thành hình, cha đã được là một người Mục tử của Chúa, Thánh lễ đầu tiên do chính Cha chủ sự, hy tế Thập Giá của Thầy trên bàn thờ chính tay cha “nâng chén chúc tụng mà tạ ơn”. Ai cũng khen cha hát hay, mặc áo lễ đẹp rồi giọng đọc truyền cảm, cha chỉ vui vẻ cười đáp lại:
- Con chẳng được cái chi hết, trừ cái giọng, hihi.
Cha cười là thế nhưng lòng cha rộn rã bao nhiêu thì cũng cồn cào bấy nhiêu, nhìn thấy những bông hoa đang khoe sắc thắm quanh bàn thờ, lòng cha lại càng xao xuyến. Vẫn đang luẩn quẩn với câu hỏi cũ, ai đã cắm hoa lễ hôm nay? Nhưng có lẽ cha không cần phải đi hỏi nữa rồi bởi trước mặt cha lúc này là một cô gái. Nhưng hôm nay cô ăn mặc khác lắm, một chiếc váy xám và một lúp trên đầu.
Sr đứng đó, nhìn cha - mỉm cười. Sr chưa kịp nói gì cha đã ôm Sr vào lòng. Vóc người nhỏ bé của Sr lọt thỏm trong chiếc áo lễ to đùng của cha, cha cứ vậy ôm Sr mà khóc, hệt như một đứa trẻ. Câu hỏi của cha từ suốt hôm qua đến giờ thế là cuối cùng cũng đã có lời giải đáp. Cha chẳng cần lên tiếng hỏi, vì lẽ mọi sự đã rõ, hoa trên bàn thờ chính tay Sr cắm, bánh rượu chính Sr chuẩn bị, áo Alba hôm nay Cha mặc cũng chính tay Sr may, chọn viền, thêu hoa, chính Sr đã giúp Cha chuẩn bị cho Thánh lễ đầu đời này. Ai cũng ngạc nhiên và bối rối khi thấy cha ôm Sr, nhưng không ai nói gì, còn những người hiểu rõ lý do, ai cũng vui mừng. Đã 9 năm rồi, cha với Sr mới được gặp lại, 9 năm là thử thách tình bạn cho cả hai người. Cha Sơn cứ khóc và nỗi sung sướng trong lòng theo cha suốt cả buổi tiệc tạ ơn hôm ấy. Nhìn người bạn của mình ngồi dưới mỉm cười, cha cứ như muốn ôm lấy người bạn cũ và khóc thêm lần nữa. Lòng Cha tràn dâng bao nhiêu cảm xúc lẫn lộn, vui buồn đan xen vào nhau, hệt như những kỷ niệm mới hôm nào.
Ngồi trong nhà xứ sau buổi tiệc, cha hỏi Sr:
- Về bao giờ đấy, Cánh cụt?
- Vẫn còn nhớ cái tên ấy à? Tưởng quên rồi chứ, giờ là Linh mục rồi, ai gọi thế nữa chứ.
- Kệ đi, cha thì cha mà bạn thân là bạn thân chớ. Mi vẫn là con chó của ta, hahaha….
- Định ôm tớ khóc nữa à? Thôi đi ông, cư xử cho đúng mực, dù thân tới mấy cũng nên nhớ phẩm trật của mình trong Hội Thánh kìa. Vừa vừa thôi.
- Mi để cho ta kêu, bao nhiêu cái tên nghĩ ra hôm nay ta kêu hết. Lần cuối cùng gọi mi-ta, ngày mai sẽ là một ngày khác rồi. Hồi mi đi ta không tiễn mi được lấy một bước, mỗi lần mi về Tết là ta đã đi rồi, hè mi cũng chẳng về luôn, 9 năm trời, ta không biết mi ở nơi mô, ai dè mi ở ngay bên canh. Mi định trốn ta luôn hả quỷ? Sr là phải làm thiên thần, ai như mi, cứ là yêu quái với quỷ phá ta không hà. Hồi còn ở nhà thì cứ bị ghép với nhau miết, đi cũng không thèm nói tiếng mô, mi biết ta buồn lắm không?
- Thôi thì ta xin lỗi chứ sao. Ngày đi chỉ có một ý nghĩ mình phải tu cho được thì mới về, rứa thôi. Cũng không suy nghĩ chi nhiều. Bao năm ở trong Dòng, nhận ra được nhiều điều. Nhớ hồi đó ai cũng chọc 2 đứa là một cặp, mấy chú dưới Trung Tâm Mục Vụ cũng chọc theo luôn, chừ đứa là cha, đứa là Sr, mà tớ cũng gần khấn trọn rồi, tu từ thời mô tới chừ. Chúa đã sắp đặt cho hai đứa chẳng liên quan chi tới nhau gặp nhau chỉ vì cả hai có cùng chung một chí hướng. Mà bạn bè 9 năm không gặp thôi chớ đúng ra thì hai đứa biết nhau gần hai chục năm rồi, hì.
- Có nhớ cái hồi Giáng Sinh năm nớ ta bỏ mi lại ở một nơi xa hông? Mô, mà cũng gần chớ không xa mấy, mà sau vụ nớ mi hận ta luôn, hờn ta, không thèm nói chuyện. Suốt ngày gặp cứ gọi là chú. Hồi nớ mi làm ta buồn lắm luôn á.
- Hứ, có ai mà 12h khuya bỏ con nhà họ dưới đó hông? Nếu không phải tớ chơi thân quen với nhóm dưới nớ chắc chết rồi. La tớ cho cố vô, nào là không chịu ăn, nào là cứng đầu rồi cuối cùng đem con bỏ chợ. Lần sau thì đừng hỉ.
- Haha, hồi đó ta có nhờ Phi rồi mà, ai mượn bà Sr hồi nớ cứ đòi đi bộ về, cho biết mặt. À, mà nhớ hồi nớ ta có nói với mi một câu hông, chừ nhắc lại cho mi nhớ để không bao giờ được quên ta… “Ta có rất nhiều bạn, có những người bạn ta có thể có hoặc không có, nhớ hoặc không nhớ, nhưng mi thì ta không bao giờ quên, vì mi là tri kỷ của ta”, nhớ cho kỹ đó!
- Cha chi lạ… Sơn, nhìn mấy đứa chơi kìa, vô tư hì, như mình hồi nớ còn học trong lớp ơn gọi á. Biết đâu được trong đó sẽ có những đứa trẻ khát khao dâng mình cho Chúa, cùng là bạn thân, cùng đi tu như mình thì sao. Cùng cầu nguyện nha Sơn.
Cả hai cùng nhìn ra trước sân nhà xứ, kỷ niệm của bao năm về trước cứ như lại quay trở về. Quả thật, mọi sự luôn do tay Chúa vun trồng, chăm sóc. Chúa đã chọn gọi, ắt có lý do của Ngài. Tín thác vào Chúa và noi gương Anh Cả Giêsu, hãy bền đỗ đến cùng nhé - Tri kỷ!
Những tràng pháo tay vang dài, rộn rã vang lên như muốn lấp đầy ngôi Nhà thờ Chánh tòa – Hôm nay, Giáo phận đã có thêm những Tân Linh mục mới.
- Hẳn mười cha cơ đấy, Giáo phận mình năm nay trúng lớn rồi, hoa quả năm nay dồi dào thế. – Một cụ già râu tóc bạc trắng vừa đung đưa cây gậy vừa quay sang ông bạn ngồi cạnh bên.
- Cha Sơn mặc áo lễ đẹp ghê mẹ ơi, nhìn Cha hạnh phúc chưa kìa! – Một đứa bé chưa đầy 10 tuổi reo lên sung sướng, khuôn mặt ngời sáng như một thiên thần.
- ...
Vậy là cuối cùng sau bao năm chờ đợi, Giáo phận cũng có thêm một lớp Tân Linh mục dồi dào, vui nhất là bà con ở những giáo xứ nghèo đang thiếu chủ chăn. Giáo xứ của Sơn cũng có thêm một Tân chức thánh thiện sau 14 năm dài, ai cũng vui vẻ cả. Thật hạnh phúc! Chúc mừng cha Sơn – Vân thầm nói với chính mình, đó là một hồng ân Chúa ban, điều bao năm cô trông đợi nay đã trở thành hiện thực. Ngồi phía dưới hàng ghế giáo dân, cô cùng các tín hữu đón mừng các Tân Linh mục trong tiếng vỗ tay và những lời cầu chúc cho một hành trình Thập Giá mới của các cha. Thánh lễ trôi qua trong trang nghiêm và sốt sắng, ai nấy vui vẻ tặng hoa, quà cùng những lời chúc tốt đẹp đến các Tân chức, chẳng ai để ý ở phía xa xa, có một cô gái đang đứng nhìn người Linh mục trẻ với ánh mắt trìu mến và nụ cười rạng rỡ. Cô xinh đẹp và dịu dàng; nhưng vào cái thời khắc ấy, chẳng ai buồn hỏi cô là ai và sao lại đứng đó nhìn cha và cười hoài. Chắc chắn cha không nhìn thấy được cô đâu - Vậy cha nhé!
- Sơn ơi, chúc mừng cha... - Vân lại nhủ thầm.
Dáng người thiếu nữ rời khỏi sân nhà thờ Chính Tòa đông nghịt người chẳng làm mấy ai ngạc nhiên. Cũng như cha, trong lòng cô giờ đang dâng lên một niềm vui mới, bao la sâu thẳm vô cùng…
…
Ngày mai sẽ là ngày lễ mở tay của cha ở Giáo xứ nhà, cha cứ đi lòng vòng quanh Nhà Thờ để xem mọi thứ chuẩn bị đến đâu rồi dù cho tất cả đã xong xuôi. Ai cũng đùa, bảo cha cứ an tâm đi, cha mỉm cười rồi vào Nhà thờ thưa chuyện với Chúa. Chính ngôi Thánh đường này đã nuôi dưỡng đức tin cho cha bao năm trước khi cha được Chúa gọi mời, là nơi có với cha những kỷ niệm đẹp nhất của một thời tuổi trẻ, là nơi đã khơi lên trong lòng chú lễ sinh ngày nào ước muốn dấn thân tận hiến cuộc đời mình cho Chúa. Trước mặt cha lúc này, cung thánh quen thuộc bao năm nay bỗng đẹp một cách lạ kỳ, là do cung thánh đẹp thật hay là chính trong lòng cha đang có nhũng mảng màu tươi sáng nên nơi đâu, cha cũng thấy được sự đẹp đẽ đến kỳ lạ ấy?
Những cánh hoa tươi lộng lẫy và những tấm vải voan lấp lánh, chắc các Sr phải vất vả lắm để chuẩn bị và trang trí cho thật đẹp như vậy đây. Nhưng sao lòng cha lại cứ ngờ ngợ, cha nhìn chăm chăm những cánh hoa trên bàn thờ, nhịp tim cứ như chậm lại thêm chút nữa, nó như đứng sựng lại vậy. Sao nhìn quen thuộc như thế, ai là người đã cắm hoa đây? Sao giống thế…? Suy nghĩ nhiều điều nhưng cha không dám hỏi, đúng hơn là cha chưa thể hỏi được, chờ đến ngày mai vậy, nhất định cha sẽ tìm cho ra, ai là người đã cắm hoa. Cha quỳ xuống dưới Thánh Thể Chúa nơi Nhà Tạm: “Thầy ơi, xin cho con gặp lại người…”
Thế là ước mơ đời dâng hiến của cha đã thành hình, cha đã được là một người Mục tử của Chúa, Thánh lễ đầu tiên do chính Cha chủ sự, hy tế Thập Giá của Thầy trên bàn thờ chính tay cha “nâng chén chúc tụng mà tạ ơn”. Ai cũng khen cha hát hay, mặc áo lễ đẹp rồi giọng đọc truyền cảm, cha chỉ vui vẻ cười đáp lại:
- Con chẳng được cái chi hết, trừ cái giọng, hihi.
Cha cười là thế nhưng lòng cha rộn rã bao nhiêu thì cũng cồn cào bấy nhiêu, nhìn thấy những bông hoa đang khoe sắc thắm quanh bàn thờ, lòng cha lại càng xao xuyến. Vẫn đang luẩn quẩn với câu hỏi cũ, ai đã cắm hoa lễ hôm nay? Nhưng có lẽ cha không cần phải đi hỏi nữa rồi bởi trước mặt cha lúc này là một cô gái. Nhưng hôm nay cô ăn mặc khác lắm, một chiếc váy xám và một lúp trên đầu.
Sr đứng đó, nhìn cha - mỉm cười. Sr chưa kịp nói gì cha đã ôm Sr vào lòng. Vóc người nhỏ bé của Sr lọt thỏm trong chiếc áo lễ to đùng của cha, cha cứ vậy ôm Sr mà khóc, hệt như một đứa trẻ. Câu hỏi của cha từ suốt hôm qua đến giờ thế là cuối cùng cũng đã có lời giải đáp. Cha chẳng cần lên tiếng hỏi, vì lẽ mọi sự đã rõ, hoa trên bàn thờ chính tay Sr cắm, bánh rượu chính Sr chuẩn bị, áo Alba hôm nay Cha mặc cũng chính tay Sr may, chọn viền, thêu hoa, chính Sr đã giúp Cha chuẩn bị cho Thánh lễ đầu đời này. Ai cũng ngạc nhiên và bối rối khi thấy cha ôm Sr, nhưng không ai nói gì, còn những người hiểu rõ lý do, ai cũng vui mừng. Đã 9 năm rồi, cha với Sr mới được gặp lại, 9 năm là thử thách tình bạn cho cả hai người. Cha Sơn cứ khóc và nỗi sung sướng trong lòng theo cha suốt cả buổi tiệc tạ ơn hôm ấy. Nhìn người bạn của mình ngồi dưới mỉm cười, cha cứ như muốn ôm lấy người bạn cũ và khóc thêm lần nữa. Lòng Cha tràn dâng bao nhiêu cảm xúc lẫn lộn, vui buồn đan xen vào nhau, hệt như những kỷ niệm mới hôm nào.
Ngồi trong nhà xứ sau buổi tiệc, cha hỏi Sr:
- Về bao giờ đấy, Cánh cụt?
- Vẫn còn nhớ cái tên ấy à? Tưởng quên rồi chứ, giờ là Linh mục rồi, ai gọi thế nữa chứ.
- Kệ đi, cha thì cha mà bạn thân là bạn thân chớ. Mi vẫn là con chó của ta, hahaha….
- Định ôm tớ khóc nữa à? Thôi đi ông, cư xử cho đúng mực, dù thân tới mấy cũng nên nhớ phẩm trật của mình trong Hội Thánh kìa. Vừa vừa thôi.
- Mi để cho ta kêu, bao nhiêu cái tên nghĩ ra hôm nay ta kêu hết. Lần cuối cùng gọi mi-ta, ngày mai sẽ là một ngày khác rồi. Hồi mi đi ta không tiễn mi được lấy một bước, mỗi lần mi về Tết là ta đã đi rồi, hè mi cũng chẳng về luôn, 9 năm trời, ta không biết mi ở nơi mô, ai dè mi ở ngay bên canh. Mi định trốn ta luôn hả quỷ? Sr là phải làm thiên thần, ai như mi, cứ là yêu quái với quỷ phá ta không hà. Hồi còn ở nhà thì cứ bị ghép với nhau miết, đi cũng không thèm nói tiếng mô, mi biết ta buồn lắm không?
- Thôi thì ta xin lỗi chứ sao. Ngày đi chỉ có một ý nghĩ mình phải tu cho được thì mới về, rứa thôi. Cũng không suy nghĩ chi nhiều. Bao năm ở trong Dòng, nhận ra được nhiều điều. Nhớ hồi đó ai cũng chọc 2 đứa là một cặp, mấy chú dưới Trung Tâm Mục Vụ cũng chọc theo luôn, chừ đứa là cha, đứa là Sr, mà tớ cũng gần khấn trọn rồi, tu từ thời mô tới chừ. Chúa đã sắp đặt cho hai đứa chẳng liên quan chi tới nhau gặp nhau chỉ vì cả hai có cùng chung một chí hướng. Mà bạn bè 9 năm không gặp thôi chớ đúng ra thì hai đứa biết nhau gần hai chục năm rồi, hì.
- Có nhớ cái hồi Giáng Sinh năm nớ ta bỏ mi lại ở một nơi xa hông? Mô, mà cũng gần chớ không xa mấy, mà sau vụ nớ mi hận ta luôn, hờn ta, không thèm nói chuyện. Suốt ngày gặp cứ gọi là chú. Hồi nớ mi làm ta buồn lắm luôn á.
- Hứ, có ai mà 12h khuya bỏ con nhà họ dưới đó hông? Nếu không phải tớ chơi thân quen với nhóm dưới nớ chắc chết rồi. La tớ cho cố vô, nào là không chịu ăn, nào là cứng đầu rồi cuối cùng đem con bỏ chợ. Lần sau thì đừng hỉ.
- Haha, hồi đó ta có nhờ Phi rồi mà, ai mượn bà Sr hồi nớ cứ đòi đi bộ về, cho biết mặt. À, mà nhớ hồi nớ ta có nói với mi một câu hông, chừ nhắc lại cho mi nhớ để không bao giờ được quên ta… “Ta có rất nhiều bạn, có những người bạn ta có thể có hoặc không có, nhớ hoặc không nhớ, nhưng mi thì ta không bao giờ quên, vì mi là tri kỷ của ta”, nhớ cho kỹ đó!
- Cha chi lạ… Sơn, nhìn mấy đứa chơi kìa, vô tư hì, như mình hồi nớ còn học trong lớp ơn gọi á. Biết đâu được trong đó sẽ có những đứa trẻ khát khao dâng mình cho Chúa, cùng là bạn thân, cùng đi tu như mình thì sao. Cùng cầu nguyện nha Sơn.
Cả hai cùng nhìn ra trước sân nhà xứ, kỷ niệm của bao năm về trước cứ như lại quay trở về. Quả thật, mọi sự luôn do tay Chúa vun trồng, chăm sóc. Chúa đã chọn gọi, ắt có lý do của Ngài. Tín thác vào Chúa và noi gương Anh Cả Giêsu, hãy bền đỗ đến cùng nhé - Tri kỷ!