Bài đọc 1. Lv 19, 1-2.17-18 : Lời Chúa trong đoạn sách Lêvi nhắc cho chúng ta biết rằng : chúng ta là con cái Thiên Chúa. Vì thế, chúng ta phải sống thánh thiện và yêu thương nhau / như Thiên Chúa đã yêu thương chúng ta.
Bài đọc 2. 1Cr 3, 16-23 : Trong thư gởi giáo đoàn Côrintô, thánh Phaolô cho biết chúng ta là đền thờ của Thiên Chúa, sống bằng sự sống của Thiên Chúa, tất cả những gì chúng ta có đều thuộc về Thiên Chúa.
LỜI
NGUYỆN TÍN HỮU-CHÚA NHẬT VII- THƯỜNG NIÊN NĂM A
Chủ tế: Anh chị em thân mến, chỉ Thiên Chúa mới có thể đem lại
cho con người niềm vui đích thực và hạnh phúc trọn vẹn. Trông cậy vào tình thương
bao la của Thiên Chúa, chúng ta cùng tha thiết dâng lời nguyện xin :
1. “Vậy các con hãy nên trọn lành như Cha
các con trên trời là Đấng trọn lành”.Chúng ta cùng cầu xin Chúa cho Đức Giáo Hoàng
Phanxicô, các Đức Giám Mục, Linh mục cùng mọi thành phần trong Hội Thánh/ luôn
sống thánh thiện, nhiệt thành / để phục vụ nhau trong tình thương và niềm hy
vọng.
2.“Các con hãy yêu thương thù địch các con, / hãy làm lành cho
những kẻ ghét các con, /và cầu nguyện cho những kẻ bắt bớ và vu khống các con”
.Chúng ta cùng cầu xin
Chúa cho nhà cầm quyền các quốc gia / biết tôn trọng nền hòa bình, tự do, đoàn
kết / và biết yêu thương, tha thứ cho nhau /để nhân loại này được sống trong bình
an, hạnh phúc.
3.“Ai xin, thì các con hãy cho, ai muốn vay mượn, thì các con đừng
khước từ”.Chúng ta cùng cầu xin Chúa cho mọi Kitô hữu/ luôn sống bác ái, chan
hòa, vị tha, để cả trái đất này luôn được hiệp nhất, yêu thương và đặc biệt
mang Chúa đến cho mọi người xung quanh.
4.Chúa là Đấng từ bi và hay thương xót. Chúng ta cùng cầu xin Chúa cho tất cả mọi
người trong đại gia đình Chủng viện này/ luôn biết tỏ lòng thương yêu, nâng đỡ,
quan tâm chia sẻ nhau trong công việc thường ngày/ để càng ngày càng thăng tiến
hơn/ trên con đường tận hiến cho Chúa.
Chủ
tế: Lạy Thiên Chúa giàu
lòng thương xót, chúng con biết phận người mỏng dòn yếu đuối, khó mà chúng con
có thể sống một cuộc đời yêu thương tha thứ như Con Chúa đã yêu thế gian này. Xin
Chúa ban ơn trợ giúp chúng con, để trong đời sống thường ngày, tại gia đình Chủng
Viện này, chúng con sống đẹp lòng Chúa hơn hầu xứng đáng với bao ơn lành Chúa
đã ban cho mỗi người chúng con. Chúng
con cầu xin, nhờ Đức Giêsu-Kitô, Chúa chúng con. Amen.
CÁC BÀI ĐỌC
BÀI ĐỌC I: Lv 19, 1-2. 17-18 “Hãy yêu thương bạn hữu như chính mình”.
Trích sách Lêvi.
Chúa phán cùng Môsê rằng: “Ngươi hãy nói cho toàn thể cộng đồng con cái Israel: Các ngươi hãy nên thánh, vì Ta là Đấng Thánh, là Thiên Chúa các ngươi. Đừng giữ lòng thù ghét anh em, nhưng hãy răn bảo họ công khai, để khỏi mang tội vì họ. Đừng tìm báo oán, đừng nhớ lại lời mắng nhiếc của kẻ đồng hương. Hãy yêu thương các bạn hữu như chính mình. Ta là Chúa”.
Đó là lời Chúa.
ĐÁP CA: Tv 102, 1-2. 3-4. 8 và 10. 12-13. Đáp- Chúa là Đấng từ bi và hay thương xót (c. 8a).
1)Linh hồn tôi ơi, hãy chúc tụng Chúa, và toàn thể con người tôi, hãy chúc tụng danh Người. Linh hồn tôi ơi, hãy chúc tụng Chúa, và chớ khá quên mọi ân huệ của Người.
2)Người đã tha thứ cho mọi điều sai lỗi, và chữa ngươi khỏi mọi tật nguyền. Người chuộc mạng ngươi khỏi chỗ vong thân, Người đội đầu ngươi bằng mão từ bi, ân sủng.
3)Chúa là Đấng từ bi và hay thương xót, chậm bất bình và hết sức khoan nhân. Người không xử với chúng tôi như chúng tôi đắc tội, và không trả đũa theo điều oan trái chúng tôi. B)Cũng như từ đông sang tây xa vời vợi, Người đã ném tội lỗi xa khỏi chúng tôi. Cũng như người cha yêu thương con cái, Chúa yêu thương những ai kính sợ Người.
BÀI ĐỌC II: 1 Cr 3, 16-23 “Tất cả là của anh em, nhưng anh em thuộc về Đức Kitô, và Đức Kitô thuộc về Thiên Chúa”.
Trích thư thứ nhất của Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Côrintô.
Anh em thân mến, Anh em không biết anh em là đền thờ của Thiên Chúa và Thánh Thần Thiên Chúa ngự trong anh em sao? Nếu ai xúc phạm tới đền thờ của Thiên Chúa, thì Thiên Chúa sẽ huỷ diệt người ấy. Vì đền thờ của Thiên Chúa là thánh, mà chính anh em là đền thờ ấy.
Đừng có ai lừa dối mình. Nếu có ai trong anh em cho mình là người khôn ngoan ở đời này, thì kẻ ấy hãy nên điên dại để được khôn ngoan: vì sự khôn ngoan của thế gian này là sự điên dại đối với Thiên Chúa, vì có lời chép rằng: “Chính Người bắt chợt những người khôn ngoan ngay trong xảo kế của họ”. Lại có lời khác rằng: “Chúa biết tư tưởng của những người khôn ngoan là hão huyền”. Vậy đừng có ai còn tự phô trương nơi loài người. Vì tất cả là của anh em, dù là Phaolô, hay Apollô, hoặc Kêpha, hoặc thế gian, sự sống hay sự chết, hoặc hiện tại hay tương lai. Tất cả là của anh em, nhưng anh em thuộc về Đức Kitô, và Đức Kitô thuộc về Thiên Chúa.
Đó là lời Chúa.
ALLELUIA: 1 Sm 3, 9 Alleluia, alleluia! – Lạy Chúa, xin hãy phán, vì tôi tớ Chúa đang lắng tai nghe; Chúa có lời ban sự sống đời đời. – Alleluia.
PHÚC ÂM: Mt 5, 38-48 “Các con hãy yêu thương thù địch các con”.
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu. Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: “Các con đã nghe bảo: ‘Mắt đền mắt, răng đền răng’. Còn Thầy, Thầy bảo các con: đừng chống cự lại với kẻ hung ác; trái lại, nếu ai vả má bên phải của con, thì hãy đưa má bên kia cho nó nữa. Và ai muốn kiện con để đoạt áo trong của con, thì hãy trao cho nó cả áo choàng nữa. Và ai bắt con đi một dặm, thì con hãy đi với nó hai dặm. Ai xin, thì con hãy cho. Ai muốn vay mượn, thì con đừng khước từ.
“Các con cũng đã nghe dạy rằng: ‘Hãy yêu thương tha nhân, và ghét thù địch’. Còn Thầy, Thầy bảo các con: Các con hãy yêu thương thù địch các con, hãy làm lành cho những kẻ ghét các con, và cầu nguyện cho những kẻ bắt bớ và vu khống các con, để các con nên con cái Cha các con ở trên trời, là Đấng làm cho mặt trời mọc lên trên người lành cũng như kẻ dữ, và cho mưa trên người công chính cũng như kẻ bất lương. Vì nếu các con yêu thương những kẻ yêu thương các con, thì còn có công gì? Nào những người thu thuế không làm như vậy ư? Và nếu các con chỉ chào hỏi anh em các con mà thôi, thì các con có làm gì hơn? Nào dân ngoại không làm như vậy sao? Vậy các con hãy nên trọn lành như Cha các con trên trời là Đấng trọn lành”.
Ngồi trong căn phòng đơn sơ nhỏ bé của tu viện, thầy Hoan thầm cười khi nghĩ về chuyện tình yêu thuở sinh viên của mình. Câu chuyện tình đã mang đến cho thầy nhiều kỷ niệm đẹp thuở sinh viên nhưng nó cũng đã để lại cho thầy một nỗi buồn man mác.
Thuở ấy, Hoan là một chàng sinh viên chăm chỉ, cần cù và năng động. Có lẽ do xuất thân từ vùng quê nghèo của miền đất Cao Nguyên nắng và gió nên sự chăm chỉ cần cù đã ăn sâu vào trong con người của Hoan. Suốt bốn năm đại học chàng sinh viên hiếm khi vắng mặt trên giảng đường. Hoan ý thức được tầm quan trọng của việc học. Với Hoan, học mới giúp anh thoát ra được vòng luẩn quẩn của cái nghèo mà bố mẹ và họ hàng anh đang loay hoay trong đó. Không những thế, Hoan còn tận dụng khoảng thời gian rảnh rỗi của mình để làm thêm, kiếm thêm thu nhập hầu giảm bớt gánh nặng cho bố mẹ. Bốn năm đèn sách cũng là bốn năm chàng sinh viên này lăn lộn từ quán cơm đến quán cà phê. Tuy nhiên, có một điều mà các bạn của Hoan vẫn không sao hiểu được là dù lịch học và làm thêm kín như vậy nhưng Hoan vẫn tham gia nhiệt tình các hoạt động của nhóm Sinh viên Công Giáo nơi Hoan học tập. Hoan thường chia sẻ: Sinh viên không chỉ là vấn đề học, mà cần tham gia các hoạt động để qua đó tích luỹ kinh nghiệm cũng như phát triển các kỹ năng, chưa kể đến việc sinh hoạt nhóm Sinh viên Công giáo rất có ích cho những sinh viên Công giáo xa nhà như Hoan. Và cũng chính từ đây, Hoan đã tìm cho mình được một người bạn gái lý tưởng. Một người bạn gái mà Hoan thầm cam đoan sẽ dành trọn đời mình cho nàng và sẽ đi hết con đường cùng nàng. Tình yêu của Hoan và Mai cứ vậy lớn dần theo năm tháng. Nàng quan tâm tới chàng. Chàng hiểu rõ tâm lý của nàng. Tuy nhiên, không phải vì thế mà con đường tình yêu của cả hai lúc nào cũng đầy màu xanh. Có những lúc Mai hiểu lầm Hoan. Có những lúc Mai giận Hoan vì quên khuấy đi lời hứa dẫn nàng đi dạo phố. Cũng có những lúc Hoan bực tức Mai vì sự quan tâm quá mức. Tuy nhiên, sau tất cả, cả hai càng yêu nhau hơn. Cả hai càng trân quý tình cảm dành cho nhau hơn. Có những lúc tay trong tay đi dạo phố, Hoan thầm khẽ thổ lộ với Mai: “Em ạ! Từ khi có em, anh thấy mình như một con người mới. Anh thấy đời mình luôn vui tươi, đời mình thêm ý nghĩa. Anh không còn lạc trôi, bơ vơ giữa dòng đời nữa. Cảm ơn em đã đến bên đời anh. Anh yêu em...”. Rồi có những khi Hoan nguyện cầu dưới chân Thánh Giá: “Lạy Chúa, con cảm tạ Ngài đã đem Mai đến bên đời con. Xin Chúa hãy gìn giữ tình yêu chúng con luôn trinh khiết và xin Chúa hãy chúc lành cho tình yêu của chúng con mãi mãi bền chặt.” Cả hai cùng nguyện ước sắt son bên nhau suốt cuộc đời. Hoan và Mai, cả hai đã vạch cho mình những dự tính trong tương lai. Nào là sau khi ra trường cả hai sẽ mở một quán nước be bé. Nào là sẽ làm lễ cưới ngay ngôi nhà thờ mà hai đứa đã gặp nhau lần đầu tiên... Bạn bè ai cũng ghen tỵ với tình yêu mà hai người dành cho nhau. Thế rồi! Vào một buổi chiều sau thánh lễ Chúa Nhật như bao ngày Chúa Nhật khác, Hoan gặp Mai. Tuy nhiên, lần gặp này không như những lần gặp trước. Hoan đã để Mai phải đợi khá lâu vì anh mải cầu nguyện. Lúc gặp nhau, khuôn mặt Hoan buồn rười rượi, ánh mắt của chàng thấm đậm nét buồn. Như hiểu được chuyện không may đang xảy đến, Mai vội hỏi: “Anh sao thế? Hôm nay anh khác so với mọi hôm vậy?” “Anh xin lỗi. Anh xin lỗi Mai.” Hoan nói trong nghẹn ngào. “Có chuyện gì anh hãy nói em nghe? Anh đừng làm em nổi nóng lên nữa.” Câu nói của Mai như muốn thúc dục Hoan phải nói ra lý do vì nàng không thể đợi chờ hơn được nữa. “Mai ơi! Anh không thể dành trọn cuộc đời này cho em được. Anh không thể đi hết cuộc đời với em được. Anh xin lỗi...” “Sao anh lại nói vậy, anh Hoan? Anh đùa vậy em không thích đâu.” “Anh... Anh... Anh đi tu. Anh vào dòng. Anh đã suy nghĩ rất nhiều rồi Mai ạ.” “Sao anh lại đùa vậy với em? Anh từng nói yêu em mà? Anh nói dành trọn cuộc đời cho em mà? Anh nói chúng ta sẽ cưới nhau mà? Sao giờ anh lại nói vậy với em? Anh Hoan, anh hãy nói với em là anh chỉ đùa em thôi.” Mai nói trong nước mắt. “Mai ạ! Tình yêu mà anh dành cho Mai trước đây là một tình yêu chân thật, không giả dối. Xin Mai hãy hiểu lòng anh. Mấy tuần này anh suy nghĩ nhiều lắm. Anh đã bắt gặp tiếng Chúa mời gọi anh. Và anh thấy tình yêu này còn lớn hơn tình yêu mà anh dành cho em. Anh...xin lỗi Mai.” Hoan như muốn phân trần. Đáp lại điều đó là những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt Mai kèm theo tiếng nấc nghẹn ngào. Mai thực sự như điếng người khi nghe những lời nói đó của Hoan. Mai cứ ngỡ chuyện này chỉ có trong tập truyện ngắn mà Mai đã đọc hay chỉ xảy đến với một số thầy, một số cha mà Mai đã từng được tiếp xúc. Mai không ngờ chuyện này lại xảy đến với mình. Mai thất thần như người vô hồn. “Mai... Giờ anh có nói gì thì cũng vô nghĩa với em. Em buồn một thì anh đây buồn mười. Nhưng anh tin với thời gian, nỗi buồn sẽ vơi đi thôi. Và anh cũng tin em sẽ tìm được một người xứng hơn anh. Tha lỗi cho anh đi. Anh vào dòng anh sẽ có cơ hội giúp được nhiều người hơn và sẽ cầu nguyện cho nhiều người hơn. Chúa muốn anh đáp trả lại lời mời gọi của Ngài. Đừng níu kéo anh lại làm gì. Anh hứa anh sẽ cầu nguyện nhiều cho Mai.” “Anh Hoan, anh còn nhớ khi em và anh về quê chứ. Bố mẹ anh đã coi em như con dâu trong nhà. Bố mẹ anh nói tiền bạc thì ông bà không có nhiều cho hai đứa, nhưng tình thương thì ông bà luôn dạt dào dành cho hai đứa. Hôm đó, anh còn cầm tay em nói trước bố mẹ là dù sau này có chuyện gì đi nữa thì nhất quyết chúng ta sẽ thành vợ thành chồng, sẽ sống yêu thương nhau như một cách để báo hiếu bố mẹ. Trong giây phút đó em đã khóc vì quá hạnh phúc. Không lẽ anh quên nhanh vậy sao? Không lẽ anh lừa dối cả em và bố mẹ?” “Anh là người có lỗi. Anh đã không đáp trả trọn vẹn tình yêu mà Mai dành cho anh. Anh không xin Mai tha thứ nhưng mong Mai hãy hiểu lòng anh. Mai hãy để anh được đi theo tiếng Chúa gọi. Chúa gọi anh không có nghĩa là Chúa để anh phải xa Mai, nhưng anh càng gần Mai hơn trong những kinh nguyện hàng ngày. Anh sẽ cầu nguyện cho Mai gặp được một người đàn ông xứng hợp với Mai hơn anh.” “Anh im đi...”. Mai vừa khóc vừa chạy nhanh ra khỏi cổng nhà thờ. Hoan nhìn với theo Mai đến khi hình bóng của nàng khuất hẳn. Trên khuôn mặt của Hoan lúc này những giọt nước mắt vắn dài cứ theo nhau chảy không ngơi. Hoan buồn. Anh buồn cho cuộc tình đã chấm dứt. Anh buồn cho người con gái anh yêu giờ phải lẻ bóng đơn côi. Và anh buồn vì đã làm cho người con gái anh từng yêu phải buồn. Trong nỗi buồn đó, Hoan lê từng bước chân tiến vào ngôi thánh đường. Quỳ trong giáo đường, ngước mắt lên tượng Chúa chịu nạn, Hoan nguyện cầu với Ngài: “Giêsu ơi, Ngài hiểu thấu nỗi khổ con chăng? Con vừa nói lời chia tay với người con gái con từng yêu say đắm. Con chia tay nàng để đi theo một tình yêu mãnh liệt hơn. Đó là tình yêu Giêsu. Nhưng Ngài biết đấy giờ đây con rất buồn. Giờ này con vẫn chưa thể quên được hình bóng người con từng yêu. Con thật yếu đuối phải không Giêsu. Con phải làm sao đây?” Hoan như nghe được trong tai mình tiếng nói thầm: “Con yêu dấu của Ta! Con thấy gì nơi cạnh sườn, nơi đôi tay, nơi đôi chân của Ta? Những mũi đinh, mũi đao đã xuyên qua thân thể của Ta? Tất cả cũng chỉ vì tình yêu Ta dành cho con. Con hãy mạnh mẽ lên, hãy can đảm lên. Ta không lấy mất con khỏi tay cô gái kia đâu, nhưng Ta muốn con dành tình yêu cho mọi người. Con hãy tìm kiếm nước Ta đi đã rồi mọi thứ khác Ta sẽ ban cho.” Sau khoảng lặng đó, khuôn mặt Hoan bỗng tươi lên. Ánh mắt của chàng như đang nhảy múa vì vui mừng. Và tâm hồn của Hoan được bình an. Thầy Hoan vội giật mình rời xa quá khứ để trở về với thực tại. Thầy mừng cho Mai vì sau một thời gian không liên lạc, thầy biết được rằng Mai đã lên xe hoa với một người yêu thương Mai rất mực, và hiện tại cả hai đã sang Mỹ định cư, sống một cuộc sống hạnh phúc. Trong thâm tâm, thầy Hoan như muốn nói lên lời cảm ơn Mai: “Cảm ơn Mai đã đến bên đời tôi dù đó chỉ là một khoảng thời gian ngắn. Cảm ơn Mai đã cho tôi biết được thế nào tình yêu. Cảm ơn Mai đã cầu nguyện nhiều cho tôi. Chúc cho Mai mãi mãi hạnh phúc.” Tác giả bài viết: Antôn Hoàng Văn Phúc, OP