110 January 2017 - ♫♫- Ngài Gọi Con -♫♫

†.Ngài Gọi Con.†

Ta muốn lòng nhân chứ đâu cần lễ tế.(Mt 12:7)
Ai muốn theo Thầy, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo Ta.(Mt 16:24 )
Nếu anh em không trở lại mà nên như trẻ em, thì sẽ chẳng được vào Nước Trời.(Mt 18:3 )
Kẻ được gọi thì nhiều, mà người được chọn thì ít.(Mt 22:14)
Trời đất sẽ qua đi, nhưng những lời Thầy nói sẽ chẳng qua đâu.(Mt 24.35)
Trong anh em, người làm lớn hơn cả, phải làm người phục vụ anh em.(Mt 23.11)
"Con là Con yêu dấu của Cha, Cha hài lòng về Con."(Mc 1:11)
Thiên Chúa Là Tình Yêu

"Thiên Chúa là tình yêu, và hễ ai ở trong tình yêu thì ở trong Chúa, và Chúa ở trong người ấy"(1 Ga 4:16)

Chúa Cất Tiếng Gọi Con

Con xin ngợi khen Cha, vì Cha đã giấu không cho bậc khôn ngoan thông thái biết những điều này, nhưng lại mặc khải cho những người bé mọn.(Mt 11:25)

Con Nay Thuộc Về Chúa

Thiên Chúa yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một, để ai tin vào Con của Người thì được sống muôn đời."(Ga 3:16)

♫♫.Ngài Gọi Con Blog.♫♫

Anh hãy đi, lòng tin của anh đã cứu anh!(Mc 10:52) .
  • †.Ngài Gọi Con Blog.†

    Còn anh em, anh em bảo Thầy là ai? Ông Phê-rô trả lời: "Thầy là Đấng Ki-tô."( Mc 8:29)

  • †.Ngài Gọi Con Blog.†

    Anh em đong đấu nào, thì Thiên Chúa cũng sẽ đong đấu ấy cho anh em, và còn cho anh em hơn nữa.(Mc 4:24)

  • †.Ngài Gọi Con Blog.†

    Ai thi hành ý muốn của Thiên Chúa, người ấy là anh em chị em tôi, là mẹ tôi.(Mc 3:35)

  • †.Ngài Gọi Con Blog.†

    Các anh hãy theo tôi, tôi sẽ làm cho các anh thành những kẻ lưới người như lưới cá.(Mc 1:17)

    9558453

    LƯỢT XEM

    125

    BÀI VIẾT

    7989342

    LƯỢT THÍCH

    6932432

    CHIA SẺ

    †.Ngài Gọi Con Blog.†

    Cứ yên tâm, chính Thầy đây, đừng sợ! (Mc 6:50)

    Friday, January 20, 2017

    Hôm qua mình về Đà Nẵng tham dự lễ truyền chức phó tế cho 6 thầy. Ngoài một thầy thuộc dòng Đồng Công, 5 tân chức kia là những anh em đại chủng sinh cùng lớp, mới mãn trường Đại chủng viện Huế năm ngoái. Đây là lớp ‘ruột’ nhất của mình, trong số nhiều lớp đã ra trường lẫn chưa ra trường, do một cái ‘duyên tiền kiếp’ nào đó.



    Chuyện là, cuối năm 2005, sau khi chịu chức và đi học về, mình nhận bài sai đầu tiên làm quản xứ Ngọc Quang kiêm phụ trách đào tạo ơn gọi thì gặp các bạn ấy đang tập tễnh dự tu ở đó. Cơn bão Xangsane tháng 10 năm 2006, với mắt bão đi qua đúng giáo xứ nhỏ bé ấy, thổi bay mái nhà và xô sập một phần nhà cửa, là một kỷ niệm về những ngày gian khổ khó quên với các bạn ấy và với bà con dân nghèo Ngọc Quang. Năm sau, mình nhận làm phó xứ Chính Tòa, nhưng vẫn đi đi về về Ngọc Quang dạy học và coi sóc các bạn ấy. Năm sau nữa, các bạn ấy rời Ngọc Quang để chuyển qua ‘tiếp quản’ cơ sở Trung Tâm Mục Vụ giáo phận, mình là người trực tiếp sắp xếp việc di chuyển này, và vẫn tiếp tục đi đi về về với các chàng trai. Đầu năm 2008, mình rời Chính Tòa và dọn qua Trung Tâm Mục Vụ, một lần nữa sống với các bạn ấy toàn thời gian. Cuối mùa hè, các chàng trai hoàn thành giai đoạn dự bị và được gửi ra Đại chủng viện Huế, mình thu xếp các thủ tục giấy tờ và chuẩn bị đưa tiễn họ lên đường vào đầu tháng 9 …

    Nhưng rồi hóa ra chẳng phải đưa tiễn gì cả. Vì chính mình dọn ra ĐCV Huế vào tháng 8. Thay vì đưa họ, mình trở thành người đến trước và ‘đón lõng’ họ! Không biết họ có chán khi chạy đâu cũng gặp mình?

    Vẫn chưa hết chuyện. Sống với các bạn ấy một năm tại Huế, mình lại rời đi, tạm vắng trong 3 năm. Năm 2012 mình trở về, thì các chàng đã xong chu kỳ triết và xong luôn năm thử, trở lại chủng viện cho chu kỳ thần học. Lại gặp nhau, đúng là chẳng hẹn mà hò. Cuối cùng, sau bốn năm thần học, các bạn ấy ra trường, còn mình vẫn ở lại. Lần này, xem chừng các bạn ấy được ‘giải thoát’ hẳn khỏi mình rồi. Chúc mừng nhé. Hôm qua, năm trong số sáu bạn ấy chịu chức phó tế, ít lâu nữa sẽ trở thành linh mục, trở thành anh em, đồng sự của mình.

    Lễ truyền chức phó tế, nhân vật chính là các tân chức, nhưng ý nghĩ và tâm tình của mình lại miên man đậu lại nhiều hơn nơi một nhân vật phụ, rất phụ trong sự kiện hôm qua. Đó là H, người anh em ‘huynh đệ chi binh’ từng đồng hành dọc suốt đời tu với các bạn kia: cùng ăn, cùng ở, cùng học, cùng làm việc, cùng vui chơi…, nói chung là cùng chia sẻ mọi buồn vui cuộc sống với nhau đằng đẵng mười mấy năm trời. Nhưng bề trên xét thấy riêng H cần thời gian bồi dưỡng thêm, do đó H lỡ ‘chuyến tàu’ hôm qua với các anh em, chấp nhận chờ ‘chuyến tàu’ khác.

    Trong Thánh Lễ trọng thể kéo dài hai tiếng đồng hồ ấy, mọi cặp mắt, mọi ống kính máy ảnh và máy quay phim đổ dồn về các anh em tân chức. Mình ngồi trong đoàn đồng tế, chỗ góc cung thánh, lại dõi mắt nhìn theo H nhiều hơn.

    H có mặt tại buổi lễ, không phải trong tư cách người được truyền chức như các bạn kia, mà trong vai trò một thầy giúp lễ, cùng với các thầy giúp lễ khác thuộc những lớp đàn em. Với nét mặt khá bình an thanh thản, H lặng lẽ làm các công việc của mình: dọn ghế cho chủ sự trước bàn thờ, giữ sách nghi thức và micro, loay hoay sửa nếp áo cho các bạn mình đang nằm phủ phục, đem các bộ áo phó tế ra cho các bạn mặc phẩm phục, rồi cùng với cộng đoàn vỗ tay nhìn các bạn được tặng hoa chúc mừng trước cơ man ống kính máy ảnh…

    Mình cứ hướng nhìn về H, chia trí với những ý nghĩ bâng quơ. Bất chợt mình rất muốn chia sẻ với cảm xúc của cậu ấy. Vui với các bạn, với mọi người, chắc chắn rồi. Nhưng cũng không tránh khỏi một thoáng buồn tủi nào đó theo cảm xúc thông thường của một con người, phải không? Đó là một thứ cảm xúc phức hợp khó tả. Bỗng bao nhiêu kinh nghiệm từng trải qua hay từng được biết về ‘thân phận’ chợt sống dậy nơi mình… Như anh T, một linh mục ‘chui’, hôm ấy đứng trong hàng ngũ giáo dân rước đoàn đồng tế uy nghi tiến lên cho Thánh Lễ Truyền Dầu sáng thứ Năm Tuần Thánh giữa tiếng thánh ca rộn ràng của Vương cung Thánh đường Đức Bà. Như chính mình thuở còn lang thang vô định từng tham dự Thánh Lễ và tiệc mừng chịu chức linh mục của hết anh bạn này đến anh bạn khác… Đó là những cảm xúc rất quí. Nó có thể giúp người ta sống nội tâm nhiều hơn và mạnh mẽ hơn, chỉ cần một điều thôi: không loay hoay trằn trọc với ‘nỗi niềm’ của riêng mình mà biết cảm thức cùng với Giáo hội (sentire cum Ecclesia). Nhìn nét mặt tươi tắn an nhiên của H, mình cảm thấy yên tâm và tin tưởng cậu ấy. Ngày hôm nay sẽ là một ngày thật đặc biệt cho cậu ấy chiêm nghiệm.

    Sau Thánh Lễ truyền chức là tiệc mừng tại tòa giám mục. Phòng tiệc đầy ắp các linh mục của giáo phận, các linh mục đến từ những nơi khác, các bề trên dòng, các tân phó tế và gia đình của các bạn ấy… Bầu khí càng rộn ràng vì đây cũng là dịp trao nhau những lời chúc tất niên. Mình trôi theo với những cái bắt tay, chào hỏi, cười vui, và quên mất chẳng để ý tìm xem H ở đâu cả. Cũng không rõ là H có hiện diện tại bữa tiệc ấy hay không nữa. Sau bữa tiệc, mình lu bu theo phái đoàn ĐCV đi thăm cuối năm vài chỗ cần thiết, rồi trở về Huế luôn.

    Vậy là chưa gặp H như mình từng có ý định trong Thánh Lễ. Mà mình định gặp cũng chỉ để bắt tay và nói với cậu ấy một lời khích lệ nào đó đại khái: “Trâu đến chuồng, nghé cũng đến cổng”, hay “Để lên một chuyến tàu, cần phải lỡ chuyến tàu trước đó”. Vậy thôi.

    Hy vọng rằng H có đủ ‘sentire cum ecclesia’ và thật sự chẳng cần lắm những lời khích lệ lẩn thẩn như thế.

    Nguồn: Fb Le Duc

    Tuesday, January 10, 2017

    Nghỉ hè về thấy anh xúng xính trong chiếc áo chùng thâm đen, em bất ngờ và vui nhiều lắm, em bất ngờ vì mới hôm nào đó thôi em còn thấy anh là một thầy đời mặc “xi-vin”,ngày ngày anh đến ngôi trường làng trong trách nhiệm của một người thầy giáo để dạy dỗ cho bao lớp đàn em nơi làng quê nghèo nàn, chỉ cho các em những kiến thức về công nghệ thông tin, những buổi đầu thật khó khăn làm sao, khi mà đôi tay của những trẻ em ở vùng quê nghèo nàn này đã quen với việc mò cua, bắt cá…thì nay làm sao chúng không khỏi ngạc nhiên khi dùng đôi tay thô cứng này để lướt web, vậy mà hôm nay em thấy anh đã trở thành thầy tu trong chiếc áo chùng thâm đen, em thầm vui trong lòng, trước hết em với bà cố vì gia đình đã được Chúa thương và mời gọi bà quảng đại dâng thêm một người con nữa của gia đình cho Chúa qua ơn gọi sống đời dâng hiến.

    Em vui vì họ đạo chúng ta sau bao năm hiếm muộn ơn gọi Linh Mục nơi Chủng Viện thì nay đã có “tin vui”.Và niềm vui sau cùng là em vui với chính anh, vì “ước mơ đời tận hiến” của anh đang bắt đầu được thực hiện, nhưng bên cạnh niềm vui em cũng cảm thấy bồn chồn một nỗi buồn, có lẽ ai không hiểu sẽ nghĩ em “dzô dzuyên” vì nói chưa hết chuyện vui đã chuyển sang nói chuyện buồn. Thế nhưng em nghĩ rằng mình không “dzô dzuyên” chút nào mà còn nhìn nhận vấn đề chính xác nữa là…! Anh thử xem chuyện buồn em nói có hợp lý không nhé. Ở ngoài đời, người ta hay dùng màu đen để nói về một sự gì đó u buồn chết chóc, còn trong Giáo Hội Công Giáo chúng ta thì sao nhỉ khi nói về ý nghĩa của màu đen? Có phải trái ngược với ngoài đời không, khi mà ngoài đời thì dùng màu đen là màu chết chóc, còn giáo hội công giáo thì nói rằng màu đen là vui mừng? Thưa không, Giáo Hội Công Giáo không phải chỉ “ toàn nói chuyện trên trời mà còn nói những chuyện rất thực tế”, nên đối với giáo hội công giáo, thì màu đen cũng có ý nghĩa u buồn chết chóc, có chăng cái chết, u buồn của Giáo Hội Công Giáo không phải là tuyệt vọng chấm hết, mà là hi vọng, là bắt đầu cho đời sống mới, chính vì thế trước công đồng Vaticano II khi cử hành các lễ nghi an táng thì Linh Mục mặc áo lễ màu đen, có lẽ chính vì vậy mà người “ có đạo” vẫn hay gọi những người mặc áo chùng thâm đen là người chết cho đời…!!! Chính vì lẽ này mà hôm nay em cảm thấy bồn chồn và lo lắng khi nhìn thấy anh xúng xính trong chiếc áo chùng thâm.

    Là một thanh niên có trình độ đại học, nhưng đôi lúc anh phải tạm bỏ những kiến thức mà bao năm miệt mài đèn sách, anh thu lượm của thầy cô nơi giảng đường đại học để nghe theo những kiến thức của những Ông Cha giáo già, đôi khi anh thấy khác hẳn với kiến thức ở ngoài đời, “ tại sao có thể cũng một vấn đề đó nhưng cái triết học nơi chủng viện nhìn vấn đề khác với cái triết học mà anh học nơi giảng đường đại học, cũng vấn đề đó nhưng khi anh làm bài thi môn triết học ở lớp đại học anh được điểm 7, 8 nhưng nay ở chủng viện Ông Cha giáo già lại cho anh điểm 5” nhưng để tập dần cho việc sống đức vâng phục, thì chắc chắn anh sẽ phải vui lòng chấp nhận lập luận của Ông Cha giáo già đó. Sống trong môi tập thể, đôi lúc anh phải nhường nhịn ý kiến riêng của mình để dung hòa với ý kiến của các anh em khác, đó là chưa kể ở vào cái tuổi của anh là tuổi trẻ đôi khi cái tôi, cái ý kiến cá nhân nó chỗi dậy trong anh ghê gớm lắm. Tóm lại sống vâng phục là chết cho ý riêng đó anh!!!

    Nếu như không mặc chiếc áo chùng thâm đen, mặc “ xi-vin” đi tung tăng ngoài phố, thì em nghĩ rằng anh cũng đẹp trai, cũng “men” như bao người đàn ông khác vì thế em tin rằng cái bản năng đàn ông trong anh cũng sẽ mãnh liệt như bao người khác, cái đó là chưa kể khi có sự cộng hưởng hấp dẫn giới tính từ một người khác phái. Nhưng nay anh phải chôn vùi những bản năng đó để rồi tự nó tiêu hao và chết đi một cách thanh thoát để anh vẫn mãi là đóa Hoa Sen dâng lên Đức-Ki-Tô . Theo lẽ ở đời ai lại không lo lắng và buồn khi nói đến sự chết đúng không anh? Vì thế để cho những bản năng tự nhiên đó “chết” đi một cách thanh thoát là một tiến trình rất gian nan, nhất là những lúc anh sống và làm việc một mình. “sống khiết tịnh là chết cho nhục dục đó anh”.

    Ăn ngon, mặc đẹp là sở thích của con người, em tin rằng anh không phải là trường hợp ngoại lệ, nhưng nay em nghĩ rằng cái ăn ngon, mặc đẹp trong suy nghĩ của anh nó đang dần thay đổi trong suy nghĩ để đi đến hành động vì thế ăn ngon mặc đẹp đối với anh có lẽ giờ đây chỉ là ăn để sống, mặc để che thân hoặc là mặc cho ấm ăn để no mà thôi. Thế nhưng liệu rằng với thời gian dài, với những sự hỗ trợ cho việc làm mục vụ thì những suy nghĩ như thế đó có còn trong anh mãi không? “ Chúa là gia nghiệp cho con chưa đủ sao?” hi vọng đó là câu hỏi để mỗi ngày anh kiểm điểm về việc sống thanh bần của mình anh nhé.

    Anh!!! Nói đến sự chết ai cũng ngao ngán sợ sệt, dù đó là cái chết thể xác hay cái chết mang ý nghĩa thiêng liêng, nhất là nơi những người trẻ. Thế nhưng “Nếu hạt lúa gieo vào lòng đất mà không chết đi, thì nó vẫn trơ trọi một mình, còn nếu chết đi, nó mới sinh hoa quả dồi dào” ( Gio-an 12,24)

    Em mong rằng những lời nói đó của Đức-Ki-Tô sẽ mãi vang vọng trong tâm trí anh, như một lời nhắc nhở anh trên con đường anh đang đi sắp đi và sẽ đi, nhất là những lúc anh ngao ngán về “những cái chết” trong đời anh.

    Minh Nhật

    Friday, January 6, 2017

    BÀI VIẾT ĐẠT GIẢI VIẾT VĂN ĐƯỜNG TRƯỜNG 2016
    KHÓC
    Ở hai đầu vũng tối là ánh sáng. Khi chiếc xe rít lên rồi dừng lại cũng là lúc hắn đáp đất sau một cú bay. Giây phút lơ lững đó, ánh mắt hắn ngợp bởi hai bóng đèn pha lóe sáng. Sau đó là chìm đến tận đáy của một vũng tối dày đặc. Người ta kéo máy tới đợi hắn ở bên kia vũng tối, để ghi lại khoảng khắc vị anh hùng tỉnh lại. Mắt hắn lại đầy ánh sáng của những chiếc máy quay phim, chụp ảnh. Người ta tặng hoa, tặng quà, tặng bằng khen. Ai cũng xúm xít, véo von quanh người vừa mới làm một chuyện đáng tuyên dương, ca ngợi. Rộn ràng một lúc đám người đã mệt vì cười và khen ngợi cũng ra về, mẹ hắn mới tới gần nói nhỏ:

    - Bây không được làm chuyện dại dột đó nữa.

    Hắn cong người ôm lấy mẹ đang ngồi ở mé giường và khóc.

    Ngày thứ hai sau khi tỉnh lại, lúc ghé mắt ra cửa phòng, hắn thấy khuôn mặt mình bị xách ngược trong tờ báo trên tay một người đàn ông. Người đàn ông băng qua cửa chưa đầy hai giây, nhưng hắn kịp thấy mặt mình trên trang nhất tờ báo, bên dưới người ta ghi một tít dài, có hai chữ “anh hùng”. Khuôn mặt đó ám ảnh hắn. Hắn nhắm mắt lại cũng thấy khuôn mặt mình chờn vờn trên bàn làm việc, trên tay của những đứa bé bán báo hay lắt xắt bay trên những con đường khô cong và mù mịt bụi. Cả trăm ngàn khuôn mặt đó đều có ánh mắt hoảng hốt và miệng mở ra như muốn nói điều gì.

    Ngày thứ bảy ở bệnh viện, cha hắn tới. Khi hắn trân cứng người lại vì sợ và ngạc nhiên thì cha hắn đã mở lời:

    - Cuối cùng bây cũng làm một chuyện coi được. Chừng nào khỏe thì về nhà đi.

    Chắc có tờ báo nào đã trôi ngược về xóm núi, và cha hắn nhận ra khuôn mặt của con trai mình.

    Ngày thứ mười ba, hắn xin xuất viện. Từ chổ chiếc xe dừng lại tới nhà phải đi một quãng khá xa. Hắn đi nhỏ nhẻ, vì những cái xương sườn gãy vẫn nhói lên đau điếng và một tay bị băng cứng đơ. Mẹ hắn xách đồ nặng, nên tuột lại phía sau. Thấy con ngập ngừng ở lối rẽ vô nhà, bà tiến lên bảo:

    - Nhà của bây, có chi mà ngại.

    Trong đầu hắn có những thước phim quay chậm. Hắn thấy con đường này của ba năm trước, cũng những ngôi nhà này, cũng những khuôn mặt vói ra từ cửa sổ, hay nép sau những tán cây, hay tụm lại ở một góc sân nhìn cảnh cha hắn cầm con dao theo sau lưng đứa con. Ông chạy chậm, tiếng thở dốc cuộn trong tiếng bước chân. Khi giữ được khoảng cách an toàn với con dao, hắn mới dừng lại, nghĩ tim cha cũng tốt đó chớ. Cha hắn dứ con dao về phía hắn nói:

    - Tao không có đứa con tù tội như mày. Tao thà chết cũng không cần mầy.

    Câu nói này làm hắn chảy nước mắt. Phía trên kia trời trong vắt, không gợn chút mây. Hôm hắn ra tù trời cũng im ắng như vậy. Không mây, nắng không biết bám vào đâu nên trút hết xuống đầu một kẻ đứng trước cổng trại giam hoang mang không biết mình đi hướng nào. Lối về duy nhất bị bịt kín bởi người cha không chấp nhận một đứa con mới ngồi tù về, và nhục nhã hơn, hắn còn làm trai bao.

    Hắn quay lại thành phố và tiếp tục làm trai bao để trả thù cuộc đời. Một cuộc đời bất công và hắt hủi lối về của hắn. Khoảng đó là một vũng tối dày đặc và sâu. Bóng tối cong mình lại, nên ánh sáng không lọt vào được. Ban đêm đi làm, ban ngày hắn cuộn mình trong phòng, nghe mùi ẩm mốc xọc lên từ chiếc chăn xỉn màu và tiếng những con gián thầm thì nói chuyện bên những hộp cơm vương vãi. Nhưng có ai đau đớn vì hắn càng lún sâu vào ngỏ tối? Những người có thể đau vì hắn thì ở xa và định kiến xây nên một bức tường dày giữa hắn và họ. Hắn chỉ đợi lúc cánh cửa được mở ra đều đặn vào thứ năm hàng tuần. Nắng ùa vào căn phòng tối và ẩm mốc. Người mở cánh cửa đó thường ngồi ở mép giường nhìn hắn, hay dọn dẹp đôi chút trong căn phòng, và thỉnh thoảng hỏi:

    - Muốn xưng tội không?

    Sau đó là tiếng đáp không ơ hờ, hoặc hắn không đáp, chỉ quay lưng úp mặt vào chăn. Đó là một linh mục, người bạn thân với hắn những năm cấp ba. Sau mỗi lần người bạn đó ra về, cánh cửa khép lại. Nắng bị nhốt bên ngoài nên bóng tối và sự im lặng đè nghiến, nhấn chìm hắn đến nghẹn thở.

    Khác với căn phòng của hắn, con đường về nhà sáng sủa vì đầy nắng. Hôm ở bệnh viện ba hắn biểu hắn về. Sẽ không còn ly nước trà bay thẳng vào mặt và sau đó là con dao sắc loáng đuổi theo, nhưng con đường gập ghềnh bởi những khuôn mặt vói nhìn ra, và những lời móc máy vẫn nhảy ra xoi xói ở đầu môi. Nhưng mẹ hắn mới biểu, nhà của bây, có chi mà ngại, bây đâu có ở ngoài đường, hay ở nhà người ta.

    Cả ngày hắn chỉ loanh quanh trong nhà, không hẳn vì mỗi bước đi xương xóc va vào nhau đau nói, mà hắn sợ gặp người ta. Nhưng hắn không ngờ mình lại gặp linh mục bạn ở nhà mình. Linh mục bạn đạp xe đạp trên con đường mềm mại uốn mình giữa những cánh đồng. Một đám trẻ líu ríu chạy theo sau, cười nói râm ran. Chúng dừng lại trước cổng nhà hắn, như chạy qua cánh cổng ấy sẽ có một con ngáo ộp nhảy ra vồ lấy chúng. Linh mục bạn thì chạy thẳng vào, như về nhà mình, con chó nhỏ còn chạy ra quấn quýt. Hắn không giấu được một nét cười vừa vẽ lên trên khóe môi. Sau khi xăm xoi tay chân hắn, linh mục bạn nói còn hên lắm. Tay chân băng bó như vậy mà nói còn hên. Nhưng hắn hiểu, vì vụ này mà hắn được về nhà, như vậy quá hên rồi. Linh mục bạn hỏi, có muốn xưng tội không. Hắn gật đầu.

    Hắn nhớ lần cuối cùng mình xưng tội cách đây khoảng mười năm. Bữa đó là lần đâu tiên hắn đi khách. Sau khi nắm được tờ tiền trong tay hắn đã bật khóc, nhưng khi quỳ trước tòa giải tội hắn lại rối lòng. Mình làm vậy có sai không? Mình đã làm sai điều gì? Mình có thể từ bỏ công việc này được không? Lúc đó hình ảnh cha hắn đang quằn quoại trên giường với những cơn đau tim hiện lên. Mẹ hắn lúc nào cũng nơm nớp với những nỗi lo, tiếng thở dài trôi lãng đãng mỗi khi nhìn cha hắn ngủ mệt, khi nghe tiếng lon múc gạo vọng vào đáy thùng. Em hắn mỗi lần thấy bạn mặc áo trắng tung tăng đến trường lại bỏ vô phòng nằm. Hắn biết mình không thể bỏ công việc hái ra tiền này, nên bước ra khỏi tòa giải tội. Tiếng vị linh mục già hiền từ vói theo sau lưng, làm hai chân hắn dẫm lên nhau cuống quýt:

    - Con ơi, quay lại đi. Cha chưa đọc lời tha tội.

    Khi bị cảnh sát còng tay dẫn đi vì món tiền lừa đảo, hắn cũng thấy khuôn mặt cha mình mòn sâu trên tấm trải giường trắng ở bệnh viện với hơi thở đã đều trở lại. Thùng xe nhốt phạm nhân vừa tối vừa nóng, nhưng hắn cảm thấy dễ chịu với ý nghĩ bệnh của cha mình ổn rồi.

    Mười năm, hắn đã thôi đi lễ. Hắn cũng thôi áy náy lương tâm từ lâu. Nhưng hắn vẫn đợi mỗi chiều thứ năm người bạn linh mục đến. Một vệt nắng lóe lên trong căn phòng, một vài câu hỏi thăm, và đôi khi kèm theo lời cằn nhằn sao để đồ đạc lung tung vậy. Hắn cảm thấy có một chút nhẹ nhàng trong lòng vì ít ra còn một ai đó quan tâm đến mình, còn một sợi dây cố gắng níu hắn với cuộc đời. Người bạn đó làm vọng về trong hắn câu nói của linh mục già ngày xưa: Con ơi, quay lại đi…

    Đôi lúc đứng tròng trành trên thành cầu lộng gió nhìn xuống dòng sông cuộn xiết, hắn nghe lời vị linh mục ấy vọng về trong tiếng sóng: “Con ơi, quay lại đi”. Khi nhìn đoàn xe lửa lao đi, hắn vẫn nghe tiếng ấy trộn lẫn trong tiếng bánh xe sắt nghiến vào đường ray: “Con ơi, quay lại đi”. Hắn nghe “Con ơi, quay lại đi” lẫn trong lời của nhân viên bán thuốc, khi nhìn khuôn mặt đầy u uẩn của hắn, bảo muốn mua thuốc ngủ phải có giấy của bác sĩ. Nhưng hắn muốn hỏi, bây giờ con sẽ quay lại đâu, về đâu hay đi đâu? Không ai trả lời hắn. Khi hắn quay lại ngôi nhà thờ ngày xưa thì vị linh mục già đã không còn ở đó nữa.

    Đã ba chiều thứ năm người bạn không đến, hắn tuyệt vọng, như ngọn đèn thắp lên một ánh lửa nhỏ nhoi trong đêm mịt tối đã vụt tắt vì mòn dầu. Nên khi chiếc xe trờ tới, và người phụ nữ luống cuống không biết làm gì, thì hắn lao ra giữa lòng xe cộ đẩy người phụ nữ khỏi mũi xe chỉ trong chớp mắt. Lúc hai mắt đã thoát khỏi ánh sáng của chiếc xe, xương gãy kêu lắc rắc trong mình và thân thể tiếp đất sau một cú bay, trong cơn đau đớn đứt gãy hắn còn níu được một ý nghĩ rời rạc, mình đâu có chổ nào để về. Sau đó là bóng tối.

    Chiêm bao thấy mình nằm dưới tấm vải trắng trùm đến tận đầu, khí lạnh làm khô cứng buồng phổi của hắn và bóng tối như một thứ khói đặc quánh, có thể sờ được bằng tay. Nhà xác, người ta đã chuyển hắn đến nhà xác. Bóng tối thâm u len lỏi và bắt đầu chiếm luôn chút ánh sáng nhợt nhạt còn lại trong mắt hắn. Hắn không sợ bóng tối, bởi cảm giác này đã quá quen thuộc. Cảm giác của một kẻ bị bỏ rơi, một kẻ vô hình trước mắt người khác, một kẻ bị khạc nhổ lên mình sau khi người ta ném những đồng tiền vào mặt. Đó là cảm giác của một kẻ chỉ còn biết tự bảo vệ bằng cách ẩn mình trong bóng tối.

    Ý nghĩ tại sao vào đến nhà xác rồi mà cũng chưa chết, tại sao những người nằm thẳng đơ và được trùm vải trắng trong căn phòng này không phải là mình làm hắn tức tưởi, và mơ hồ nghe người ta kêu tên mình, lắc tay mình, nói anh ấy tỉnh lại rồi kìa, anh ơi tỉnh lại đi. Khi ra khỏi vũng tối đó, hắn hoảng hốt thấy mình còn mở mắt. Một sự thất vọng không thể kìm chế được trên khuôn mặt khi ánh sáng trở lại. Người ta đã bấm máy lách tách ngay giây phút đó. Khuôn mặt ấy được đem đi dán trên mấy tờ báo.

    Một nhà báo hỏi lúc đó anh đã nghĩ gì? Hắn nói đâu có kịp nghĩ, chỉ thấy người gặp nạn nên lao ra cứu. Nếu có thời gian mà đứng nghĩ chắc gì đã dám cứu người, mà nghĩ xong chắc cũng chỉ cần gọi xe cấp cứu. Câu nói này làm mấy người trầm trồ ghi chép. Đèn lại lóe lên. Nhưng chỉ mẹ hắn mới biết, con mình đang nói dối, nên mới biểu, bây không được làm chuyện dại dột đó nữa. Cha hắn không biết chuyện này. Hai ngày ở bệnh viện ông ít nói ít cười, cả nhìn con mình cũng ít. Cuối ngày khi xách giỏ về, ông mới nói được một câu cụt ngủn:

    - Cũng tại ba. Xin lỗi con.

    Hắn lại cong người về phía mẹ mà khóc. Bên ngoài hành lang cha hắn lảo đảo ngồi xuống ghế. Hai dòng nước mắt trào ra trên khuôn mặt đã gầy đi nhiều từ lúc nghe tin hắn bị nạn. Nước mắt đó được ngâm ủ lâu năm, nên trong vắt. Cha hắn đã hết giận con lâu rồi, nhưng cái buổi chiều cha đuổi con chạy ngời ngời ngoài đường vẫn còn tươi rói, và lời ông nói tao có chết cũng không cần bây không biết làm sao để rút lại. Nên ông cần một cái cớ, dù vô lý như chuyện con ông bị tai nạn để vẽ nên một đường cho đứa con về nhà. Bà mẹ lấy bàn tay lau nước mắt cho hắn, nói bây khóc cả chục năm nay chưa đủ sao. Nín đi, rồi còn đứng dậy mà làm lại cuộc đời.

    Tất cả những chuyện đó hắn đem kể với linh mục bạn, làm cho buổi xưng tội giống một cuộc trò chuyện. Hắn nhẹ nhõm, cảm giác như mình vừa gỡ được một tảng đá khỏi lưng. Linh mục bạn cười, nói bây giờ mình làm việc mà vị linh mục già ngày xưa phải bỏ lỡ, vì hối nhân đang xưng tội thì chạy mất. Và hắn thấy bàn tay linh mục bạn đưa lên:

    - Vậy tôi tha tội cho anh, nhân Danh Cha và Con và Thánh Thần.


    Fanpage: https://www.facebook.com/ngaigoicon/

    †.Ngài Gọi Con Blog.†

    "Dạ con đây, xin sai con đi".

    "Vì lời Thầy, con sẽ thả lưới"

    †.Ngài Gọi Con Blog.†
    Khiết tịnh

    Các con muốn người ta làm cho mình thể nào, hãy làm cho người ta thể ấy. (Lc 6:31)

    †.Ngài Gọi Con Blog.†
    Khó nghèo

    "Phúc thay ai có tâm hồn nghèo khó, vì Nước Trời là của họ.(Mt5.3)

    †.Ngài Gọi Con Blog.†
    Vâng phục

    GÓC ĐỒ HỌA

    Anh em hãy nên hoàn thiện, như Cha anh em trên trời là Đấng hoàn thiện.(Mt5.48)

    NHẬN THIẾT KẾ LOGO, PHÔNG MÀN, THIỆP MỪNG CÁC THỂ LOẠI

    Liên hệ ngay thông tin bên dưới

    • Giáo Phận.
    • 0163652
    • ngaigoicon@gmail.com
    • https://ngaigoicon.blogspot.com/