110 June 2016 - ♫♫- Ngài Gọi Con -♫♫

†.Ngài Gọi Con.†

Ta muốn lòng nhân chứ đâu cần lễ tế.(Mt 12:7)
Ai muốn theo Thầy, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo Ta.(Mt 16:24 )
Nếu anh em không trở lại mà nên như trẻ em, thì sẽ chẳng được vào Nước Trời.(Mt 18:3 )
Kẻ được gọi thì nhiều, mà người được chọn thì ít.(Mt 22:14)
Trời đất sẽ qua đi, nhưng những lời Thầy nói sẽ chẳng qua đâu.(Mt 24.35)
Trong anh em, người làm lớn hơn cả, phải làm người phục vụ anh em.(Mt 23.11)
"Con là Con yêu dấu của Cha, Cha hài lòng về Con."(Mc 1:11)
Thiên Chúa Là Tình Yêu

"Thiên Chúa là tình yêu, và hễ ai ở trong tình yêu thì ở trong Chúa, và Chúa ở trong người ấy"(1 Ga 4:16)

Chúa Cất Tiếng Gọi Con

Con xin ngợi khen Cha, vì Cha đã giấu không cho bậc khôn ngoan thông thái biết những điều này, nhưng lại mặc khải cho những người bé mọn.(Mt 11:25)

Con Nay Thuộc Về Chúa

Thiên Chúa yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một, để ai tin vào Con của Người thì được sống muôn đời."(Ga 3:16)

♫♫.Ngài Gọi Con Blog.♫♫

Anh hãy đi, lòng tin của anh đã cứu anh!(Mc 10:52) .
  • †.Ngài Gọi Con Blog.†

    Còn anh em, anh em bảo Thầy là ai? Ông Phê-rô trả lời: "Thầy là Đấng Ki-tô."( Mc 8:29)

  • †.Ngài Gọi Con Blog.†

    Anh em đong đấu nào, thì Thiên Chúa cũng sẽ đong đấu ấy cho anh em, và còn cho anh em hơn nữa.(Mc 4:24)

  • †.Ngài Gọi Con Blog.†

    Ai thi hành ý muốn của Thiên Chúa, người ấy là anh em chị em tôi, là mẹ tôi.(Mc 3:35)

  • †.Ngài Gọi Con Blog.†

    Các anh hãy theo tôi, tôi sẽ làm cho các anh thành những kẻ lưới người như lưới cá.(Mc 1:17)

    9558453

    LƯỢT XEM

    125

    BÀI VIẾT

    7989342

    LƯỢT THÍCH

    6932432

    CHIA SẺ

    †.Ngài Gọi Con Blog.†

    Cứ yên tâm, chính Thầy đây, đừng sợ! (Mc 6:50)

    Friday, June 17, 2016

    Mưa!!!!!
    Tôi chạy nhanh thật nhanh vào trong nguyện đường để trú mưa, thế là cơn mưa đầu tiên của mùa hạ lại đến thật thật vội vã. Mưa lộp độp bên cánh cửa sổ, mùi mưa thật dễ chịu và thật bình yên. Tôi đứng lặng người nhìn xung quanh, tĩnh lặng và thật nhẹ nhàng. Bất chợt, tôi thấy 1 luồng ánh sáng vàng chiếu qua mắt tôi, ánh sáng nơi Thánh Thể Chúa.

    Nhìn ngôi nhà tạm bé nhỏ có một Giêsu đang ở đó cô đơn đợi tôi, một Giêsu đã từ bỏ ngai vàng quyền quý của một vị Vua để khiêm nhường đến với con người tội lỗi và sống cùng họ, cùng trải qua những gian khổ, khó khăn chỉ với một mong ước đưa họ trở về , để họ được tự do với tội lỗi và sống hạnh phúc làm con Thiên Chúa.

    “ Chúa chờ con có lâu không? ”

    Đó là điều tôi muốn thưa cùng Chúa, tôi thấy một cảm xúc lâng lâng khó tả nhưng rồi lòng tôi lại rối bời và chẳng thể tập trung lại nữa. Cảm xúc chợt đến như cơn mưa đầu mùa hạ kia và lại đi thật nhanh khiến lòng tôi trống rỗng. Phải chăng những lo lắng việc học hành, lo toan của cuộc sống làm tôi trở nên bộn bề và chẳng còn một góc nhỏ nào cho Chúa nữa. Cả ngày loay hoay trong đống giấy tờ và ôm chiếc máy tính ngồi làm đồ án để rồi tôi chẳng biết rằng những giờ cầu nguyện hay viếng Chúa nơi nhà nguyện tôi cũng dành tâm trí cho đồ án luôn.

    Lặng yên nhìn vào đền thờ trong lòng tôi, tôi chợt hỏi mình đã bao lâu rồi tôi không dành giờ để dọn dẹp, sửa sang ngôi nhà tạm bé nhỏ đơn sơ này, ở nơi đó vẫn có một Giêsu chờ tôi từ lúc sớm hôm đến khi đêm về. Nơi nhà tạm bé nhỏ đấy tôi đã thưa bao điều cùng Chúa, những lúc vui, lúc buồn, những lúc yêu mến hay thất vọng.

    “Chúa ơi, sao con lại tính toán thời gian với Chúa cơ chứ?”

    Tôi thấy lòng mình nhẹ lại, một cảm giác yên vui và bình an đang lan truyền trong con người.

    Là một Ứng Sinh đang trong quá trình tìm hiểu Ơn gọi, chắc chắn sẽ có lúc này lúc khác, những khi tôi thấy mình tràn đầy niềm vui và tình yêu Chúa. Tôi nghĩ rằng sẽ chẳng có gì có thể làm mất đi tình yêu của tôi đối với Ngài. Nhưng không phải, cũng nhiều lần lòng tôi thật trống trải cô đơn, để tôi nhận ra rằng chính những giây phút đó dặn tôi phải bám chặt vào Chúa hơn hơn nữa.

    Lạy Chúa, con biết con yếu đuối lắm, đã không biết bao nhiêu lần con đã phản bội Ngài u mê trong tội lỗi. Xin đưa tay để dắt con đi qua những nẻo đường đầy gian khó, xin dạy con biết sắp xếp thời gian để chẳng khi nào con quên Chúa dù 1 giây, để ngôi nhà tạm của lòng con luôn có Ngài và con cùng trò chuyện. Amen.

    Monday, June 13, 2016

    Gửi em, người nữ tu Dòng Kín.



    Chắc hẳn em đang rất vui và hạnh phúc trong đời sống tu trì của mình phải không?

    Nhiều người nhìn vào em và họ thấy khó hiểu tại sao em lại chọn con đường ngược với mọi thứ trên đời. Họ nhìn vào và thắc mắc em vào đó để làm gì? Lựa chọn ấy sao mà nhạt nhẽo sao mà thờ ơ. Trong mắt thế gian, em là một người bất hiếu. Em cam tâm bỏ gia đình để đi đến sống với một nhóm người suốt ngày chỉ biết cầu nguyện và làm việc, em ơi, em được gì từ lối sống ấy?

    Em được Đức Kitô, em được phủ vây bởi Tình Yêu Ngài. Thứ Tình Yêu mạnh nhất trên thế giới, thứ Tình Yêu khiến em cam tâm bỏ mọi phù hoa trên đời. Em vào đan viện, đời sống em trưởng thành bởi hạnh phúc và hồng ân. Em từ bỏ mọi thứ để em gặp được Đức Kitô, nào ai ngờ, em đã được một kho tàng quý giá nhất trên đời. Em vào đan viện, không phải là em mất kết nối với đời, nhưng là em sống một cuộc sống gắn kết hơn với mọi người qua lời cầu nguyện. Nói đến cầu nguyện, em lại tìm ra được thứ giúp cho tâm hồn bình an và giúp cho suối hồng ân được lưu thông cách nhiều nhất- suối hồng ân em chuyển từ Chúa đến cho mọi người. Vào đan viện, không phải là em đi trốn, em không giúp ích gì cho mọi người nhưng mọi người qua lời cầu nguyện của em sẽ được Chúa thương và chúc phúc. Vậy chẳng phải em vào được Đan Viện em có được thứ kho tàng quý giá nhất mà người đời không có được đó sao.

    Em ơi, em đã quyết định vào Dòng, đừng từ bỏ em nhé, vì ai muốn làm môn đệ Thầy Giêsu thì phải vác Thập Giá mình mà theo Thầy. Nhìn lại cuộc đời mình, em hạnh phúc với chọn lựa này, và em, người con gái ấy, đã trở nên hiền thê của Đức Kitô, quyết từ bỏ mọi sự, sống hy sinh khắc khổ nhưng trên môi em, nụ cười hạnh phúc mãi còn tươi.

    Gửi em, người nữ tu Dòng Kín.

    Thursday, June 2, 2016

    Anh đi tu nhé!
    Gió bấc về …Nơi ấy, chẳng biết mùa đông có lạnh lắm không? Chẳng biết những cơn gió bấc mùa này có làm em thấy se lòng… Nơi ấy có những tách café mỗi buổi sáng mùa đông cho một ngày mới không em?… Nơi ấy giờ không có anh…

    … Nơi này, không có ai viết những lá thư tình ngọt ngào ru anh vào giấc ngủ. Mỗi buổi sáng cũng không thể nào có tiếng chuông điện thoại ấm áp buổi sớm mai chỉ để đánh thức con mèo lười còn ngái ngủ là anh, nơi này… không có ai hát những bản tình ca dịu dàng cho anh treo ngược hồn mình theo nỗi rét mướt của mùa đông khi hai đứa có cơ hội gặp nhau… Nơi này vắng bóng em…

    Em có còn nhớ giấc mơ… Giấc mơ mà anh đã cố gắng đi trên một hành trình, mải mê theo đuổi những điều kỳ thú hai bên đường để rồi giật mình nhìn lại thì bạn bè của anh đã đi về đích trong cuộc sống của họ, lúc đó anh hốt hoảng nhận ra rằng anh chưa kịp hỏi mọi người tên của cái bến mà anh cần đến, anh đã rất hốt hoảng khi anh không biết nơi anh cần phải về là đâu?… Em đã nói với anh suy rằng anh suy nghĩ lung tung, em đã hứa với anh cho dù xảy ra chuyện gì em cũng sẽ không bao giờ bỏ anh giữa đường đời…

    Em biết không…

    Ngày ra đi anh đã nghĩ rất nhiều về giấc mơ đó, anh đã có thể hiểu vì sao nó cứ hiện lên trong giấc ngủ của anh, rất… rất nhiều lần trong những tháng ngày qua, anh đã hiểu rằng… Vì sao ở bên em, anh không thể tìm được cảm giác bình yên trong tâm hồn mình, vì sao ở bên em anh không thể tự tin rằng mình là người hạnh phúc, vì sao ở bên em anh không thể là chính bản thân mình,… Because bên cạnh em có quá nhiều người và quá nhiều thứ chứ không chỉ riêng mình anh. Anh đã hiểu những điều anh đeo đuổi hai bên đường trong cuộc hành trình không điểm kết của anh chính là em, là những thứ mà anh đã cố công gầy dựng trong niềm mơ ước mong manh của mình…

    Mùa đông năm nay lạnh hơn bình thường! Cái lạnh làm cho nỗi nhớ vô duyên bỗng từ nơi xa xăm nào đó ùa về, tràn qua vòm cây kẽ lá, hững hờ khẽ rơi xuống cuộc sống của anh. Những nỗi nhớ mà em đã không thể nào hiểu được. Giữa đất trời mênh mông nỗi nhớ bỗng như nước sông mùa lũ chảy tràn vào trong tâm trí anh không thể nào ngăn được, những nỗi nhớ không vâng lời đã tìm về với anh… Đó là những phút không bình yên của tâm hồn anh nơi cái miền quê cách xa em hơn một ngàn cây số này. Những điều mà anh đã mơ ước khi còn ở bên em… Anh đã ước rằng em chỉ là một người thật bình thường để anh cũng có thể là một người con trai bình thường bên cạnh em, anh ước rằng mình có thể sống thật là chính mình… Có thể làm những điều tưởng chừng thật đơn giản nhưng lại là quá sức nếu cứ phải ở bên em.

    Cuộc sống của anh bây giờ là những giờ kinh phụng vụ “sáng, chiều”; là những chuỗi kinh Mân Côi; là những giờ học tu đức, là những giờ học kiến thức xã hội; là chuỗi những tiếng cười không biết mỏi; là những tách café buổi sáng,… Và em biết không, lúc này ở bên cạnh Chúa và bên những người bạn trẻ trung sôi nổi này, anh có được những giấc ngủ dài không thắt thỏm âu lo.

    Anh cảm thấy hối tiếc vì sao mình lại đi tìm điều giản dị ấy ở nơi xa lạ trong từng ấy năm, vì sao anh đã có thể mất quá nhiều thời gian ở bên cạnh em mà mơ ước những điều giản dị ấy… Người ta nói yêu một ai đó là sẽ không bao giờ hối tiếc, nếu hối tiếc có nghĩa là bạn chưa yêu người ta mà đó chỉ là một tình cảm tương tự như tình yêu mà thôi…

    Anh không biết có phải mình đã ngộ nhận về những tháng ngày ấy không?… Nhưng có một điều anh biết, chúng ta là những con người ở những thế giới khác biệt, em là một ngôi sao xa mà anh là kẻ không bao giờ có thể vượt khỏi mặt đất của mình để chạm tay tới vì sao đó. Giống như là một cây lúa chỉ có thể sống tốt ở nơi đồng quê đất đượm phù sa.

    Và anh tin, anh tin mình đúng khi quyết định ra đi, anh tin mình đúng khi rời khỏi mảnh sân con đầy hoa nắng ấy để tới nơi này, với con sông hiền hòa vỗ về, để quên đi tháng năm bơ vơ một mình giữa phố đông xa lạ… anh đã đúng khi buông tay em để trở về là chính anh, bình thường và giản dị… Gió bấc về giống như những nỗi nhớ, những kỷ niệm xưa rồi cũng như những cơn gió thoảng đi, những cơn gió mùa đông làm người ta rét run nhưng cũng làm cho người ta biết yêu bản thân hơn, những cơn gió mùa đông làm người ta có cơ hội khoác lên người chiếc áo mới để thấy mình đẹp hơn… Những kỷ niệm làm cho người ta thấy cuộc đời còn có bao điều thú vị, những kỷ niệm giúp con người ta biết rằng cuộc đời còn có những niềm vui…

    Không bao giờ là quá trễ để thực hiện điều mình ao ước phải không em?…Cầu nguyện cho con đường dâng hiến của anh nhé!

    (Sưu tầm)

    †.Ngài Gọi Con Blog.†

    "Dạ con đây, xin sai con đi".

    "Vì lời Thầy, con sẽ thả lưới"

    †.Ngài Gọi Con Blog.†
    Khiết tịnh

    Các con muốn người ta làm cho mình thể nào, hãy làm cho người ta thể ấy. (Lc 6:31)

    †.Ngài Gọi Con Blog.†
    Khó nghèo

    "Phúc thay ai có tâm hồn nghèo khó, vì Nước Trời là của họ.(Mt5.3)

    †.Ngài Gọi Con Blog.†
    Vâng phục

    GÓC ĐỒ HỌA

    Anh em hãy nên hoàn thiện, như Cha anh em trên trời là Đấng hoàn thiện.(Mt5.48)

    NHẬN THIẾT KẾ LOGO, PHÔNG MÀN, THIỆP MỪNG CÁC THỂ LOẠI

    Liên hệ ngay thông tin bên dưới

    • Giáo Phận.
    • 0163652
    • ngaigoicon@gmail.com
    • https://ngaigoicon.blogspot.com/