110 May 2016 - ♫♫- Ngài Gọi Con -♫♫

†.Ngài Gọi Con.†

Ta muốn lòng nhân chứ đâu cần lễ tế.(Mt 12:7)
Ai muốn theo Thầy, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo Ta.(Mt 16:24 )
Nếu anh em không trở lại mà nên như trẻ em, thì sẽ chẳng được vào Nước Trời.(Mt 18:3 )
Kẻ được gọi thì nhiều, mà người được chọn thì ít.(Mt 22:14)
Trời đất sẽ qua đi, nhưng những lời Thầy nói sẽ chẳng qua đâu.(Mt 24.35)
Trong anh em, người làm lớn hơn cả, phải làm người phục vụ anh em.(Mt 23.11)
"Con là Con yêu dấu của Cha, Cha hài lòng về Con."(Mc 1:11)
Thiên Chúa Là Tình Yêu

"Thiên Chúa là tình yêu, và hễ ai ở trong tình yêu thì ở trong Chúa, và Chúa ở trong người ấy"(1 Ga 4:16)

Chúa Cất Tiếng Gọi Con

Con xin ngợi khen Cha, vì Cha đã giấu không cho bậc khôn ngoan thông thái biết những điều này, nhưng lại mặc khải cho những người bé mọn.(Mt 11:25)

Con Nay Thuộc Về Chúa

Thiên Chúa yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một, để ai tin vào Con của Người thì được sống muôn đời."(Ga 3:16)

♫♫.Ngài Gọi Con Blog.♫♫

Anh hãy đi, lòng tin của anh đã cứu anh!(Mc 10:52) .
  • †.Ngài Gọi Con Blog.†

    Còn anh em, anh em bảo Thầy là ai? Ông Phê-rô trả lời: "Thầy là Đấng Ki-tô."( Mc 8:29)

  • †.Ngài Gọi Con Blog.†

    Anh em đong đấu nào, thì Thiên Chúa cũng sẽ đong đấu ấy cho anh em, và còn cho anh em hơn nữa.(Mc 4:24)

  • †.Ngài Gọi Con Blog.†

    Ai thi hành ý muốn của Thiên Chúa, người ấy là anh em chị em tôi, là mẹ tôi.(Mc 3:35)

  • †.Ngài Gọi Con Blog.†

    Các anh hãy theo tôi, tôi sẽ làm cho các anh thành những kẻ lưới người như lưới cá.(Mc 1:17)

    9558453

    LƯỢT XEM

    125

    BÀI VIẾT

    7989342

    LƯỢT THÍCH

    6932432

    CHIA SẺ

    †.Ngài Gọi Con Blog.†

    Cứ yên tâm, chính Thầy đây, đừng sợ! (Mc 6:50)

    Friday, May 20, 2016

    Dự tu là những người đang được “uốn nắn” để thích ứng với môi trường tu trì, với tiến trình đào tạo linh mục cho Giáo hội.

    Chẳng biết từ khi nào, người dân bổn đạo bắt đầu quý mến, yêu thích những người dự tu, nam cũng như nữ. Vì có lòng yêu mến các dự tu nên phần nào họ cũng kỳ vọng nhiều ở các dự tu. Đối với các “thầy”, các “dì” có lẽ đó là sự khích lệ rất lớn giúp các “thầy”, các “dì” nuôi dưỡng và phát triển ơn gọi cá nhân. Thế nhưng, càng được người dân khích lệ về lý tưởng dâng hiến bao nhiêu thì các “sơ nhí”, các “thầy xứ” càng bận tâm lo lắng bấy nhiêu. Đồng thời, họ cảm thấy có một áp lực rất lớn về ơn gọi mà mình đang theo đuổi. Có lẽ vì thế mà không ít dự tu phát hiện con đường dẫn về miền đất hứa Giêsu của mình còn khá ngổn ngang bề bộn.

    Sở dĩ có sự lo lắng là do dự tu ý thức mình chỉ là người đang tìm hiểu Ơn Gọi. Dự tu là danh từ dành cho những người trẻ khao khát trở thành Linh mục hay tu sỹ để phục vụ Chúa và tha nhân. Vì thế, dự tu là những người đang được “uốn nắn” để thích ứng với môi trường tu trì, với tiến trình đào tạo linh mục cho Giáo hội. Do vậy, các dự tu luôn được các cha đồng hành giúp phân định ơn gọi. Nghĩa là trong khoảng thời gian này, các dự tu được chủ động trong việc lựa chọn ơn gọi sao cho ơn gọi phù hợp trong sự quan phòng của Thiên Chúa.

    Cũng chính vì ý thức mình đang trong tiến trình được đào tạo nên mỗi ngày sống, người dự tu được hướng dẫn tập tu qua cách sống từ bỏ: Ra khỏi chính mình để được vun tưới nguồn nhân cách là lời mời gọi không thể thiếu nếu muốn đẹp lòng Thiên Chúa nơi người tu trẻ. Thánh Têrêxa Hài Đồng Giêsu đã diễn tả lối sống này rất thành công qua cuộc đời thanh khiết của Ngài bằng những việc làm nhỏ nhưng chứa đựng nhiều hy sinh, tinh thần tự kiểm và một lòng tin lớn vào Chúa. Thật vậy, khi người trẻ đi đăng ký tham gia sinh hoạt dự tu, ít ai còn nghĩ đến việc vun vén cho bản thân mình như để dành tiền bạc mua nhà cửa, ruộng vườn…Mà thay vào đó, các dự tu được huấn luyện phải khước từ những tham vọng bất chính và tha thiết xin ơn công chính từ Thiên Chúa trên con đường mới này.

    Mỗi lần có dịp đi tham dự các buổi lễ lớn, thí dụ như lễ khấn dòng, phong chức linh mục hay gần đây nhất là lễ phong chức giám mục của Đức cha phụ tá Giáo phận Long Xuyên, không người con nào trong gia đình giáo phận lại không lấy làm hãnh diện, tự hào khi thấy Hội Thánh Chúa tại vùng đất Long Xuyên đang trên đà phát triển. Chứng kiến sự hiện diện của hàng trăm linh mục, chủng sinh, tu sĩ nam nữ và hàng ngàn anh chị em tín hữu cùng quy tụ chung quanh bàn tiệc thánh thể trong thánh lễ đại trào đầy hy vọng và hứa hẹn này, khao khát đi tu lại tiếp tục bừng cháy trong những người dự tu. Thế nhưng, liệu bản thân tôi, là người đang tìm hiểu ơn gọi có thực sự tìm được ý muốn của Thiên Chúa ẩn chứa trong các biến cố này bao trùm cả ý định dâng hiến hoàn toàn cho Người hay không?

    Để tìm được câu trả lời, thiết nghĩ mỗi người chúng ta nên tự đặt mình vào mối dây thân tình với Thiên Chúa. Dẫu biết rằng quyết định sống niềm tin vào Chúa Giêsu luôn là một thách đố. Nhưng biết đâu chính những thách đố ấy lại có thể thôi thúc ta dấn thân trong Ơn gọi của mình.

    Đào Quốc Dũng

    Wednesday, May 18, 2016

    Điều tôi cảm nhận được từ cuộc sống của ngày hôm nay như một trận bóng đá. Mục tiêu của tôi là cầu gôn, tôi phải cố gắng làm sao để đưa được trái bóng ấy vào khung thành. Công việc tưởng chừng như dễ dàng nhưng không phải vậy, có rất nhiều thách thức nó cản trở tôi trên đường dẫn trái bóng ấy.


    Cuộc sống tôi hệt như trận đấu bóng đá, mục tiêu tôi nhắm tới là phần thưởng nước trời-khung thành. Đồng đội tôi là ba mẹ, anh chị em trong gia đình, học sinh, thiếu nhi, bạn bè, các anh chị em sống bên tôi… Họ dạy tôi biết cho đi tình yêu thương lẫn vật chất-chuyền bóng. Họ nâng đỡ tôi khi gặp thất bại-bị té ngã, bị cướp mất bóng, bị kéo sau lưng. Họ bảo vệ tôi, đứng về phía tôi – tôi bị tiểu xảo vu oan. Và cũng chính họ động viên sau những lần tôi sút trật khung thành, họ-vẫn-bên-tôi…với hy vọng tôi sút trúng mục tiêu và đạt được ước mơ của mình. Thế nhưng, không phải đồng đội nào quanh tôi, cũng cùng tôi chơi hết trận đấu bóng đá- bên tôi suốt cuộc đời. Sẽ có lúc tôi phải chịu cảnh thay người, chịu cảnh lẻ loi, cảm thấy hụt hẫng, sợ chia tay với người đồng đội hết lòng gắn bó bên tôi. Nhưng tôi tin rằng, tôi không cô đơn, huấn luyện viên thay người thì cũng sẽ tìm người khác thế vào. Vị HLV không để tôi lẻ loi dắt bóng và liều mình đương đầu với cuộc sống một mình. Và tôi vẫn tin, người đồng đội mà vị huấn luyện viên kéo ra sân ấy, họ vẫn dõi mắt theo từng nhịp bóng và chắp tay ngồi trên ghế dự bị cầu nguyện cho tôi. Họ mong tôi được vẻ vang chiến thắng. Tình yêu gắn kết chúng tôi thành một đội bóng hiệp nhất.


    Tuy nhiên, một đội bóng chơi tốt thôi chưa đủ. Tôi vẫn cần có người huấn luyện, một huấn luyện viên dẫn dắt lối chơi chính là cuộc sống của tôi và tôi cần phải biết nghe lời chỉ dạy ấy, chiến thuật ấy tôi mới có thể chiến thắng , “để chiếm được phần thưởng từ trời cao”. Vị huấn luyện viên ấy không ai khác là Thiên Chúa của tôi. Như trong bài tin mừng Chúa Nhật thứ 3 Phục Sinh vừa qua (Ga 21,1-19), Chúa Giê-su hiện ra và nói với các môn đệ, hãy “thả lưới sang bên phải mạn thuyền”, các ông làm theo và kết quả thu được là “lưới đầy những cá”. Tự hỏi mình qua đoạn tin mừng trên, tôi có biết tinh tế để nhận ra tiếng Chúa nói trong đời tôi không? Và khi nhận ra, tôi có thực sự muốn vâng nghe và thi hành theo không?


    Thực tế trong trận đấu bóng đá, chỉ riêng chuyện dẫn banh đến khung thành tưởng như an bình nhưng đã mệt rã rời. Huống chi phía đối diện tôi có nhiều đối thủ khác cản đường, biết bao nhiêu trở ngại bủa vây lấy tôi. Tâm trí tôi lúc đấy còn hơi đâu mà để ý xung quanh. Cuộc đời cũng thế thôi, trở ngại nhiều vô số, chúng bủa vây lấy tôi, chúng khiến tôi hao mòn sinh lực. Như trong Thánh Vịnh 6 có chép rằng:


    “Lạy Chúa, xin đoái thương, này con đang kiệt sức,

    chữa lành cho, vì gân cốt rã rời. *
    Toàn thân con rã rời quá đỗi
    ….
    Rên siết đã nhiều nên con mệt mỏi,
    trên giường ngủ những thổn thức năm canh, *
    từng giọt vắn dài, lệ tuôn đẫm gối,
    mắt hoen mờ vì quá khổ đau,
    thêm suy nhược bởi quân thù vây hãm.”

    Chính lúc ấy trong cuộc sống, tôi cần trầm tĩnh lại qua phút hồi tâm, nhận định để nhìn lại ngày sống. Khi đó tôi sẽ nghe được tiếng Chúa, Ngài dạy tôi biết cách phải làm gì. Vì “Chúa đã nghe tiếng ta cầu khẩn, Chúa đón nhận lời ta nguyện xin.” (Tv 6, 10). Tôi cần nhận thức trong tâm mình, chỉ khi lắng nghe và làm theo thánh ý Chúa, tôi mới ghi được bàn thắng là đạt được ước mơ sống cho-sống vì mọi người và an nhiên trong cuộc sống.

    Tôi rất thích câu nói trong cuốn “ kỹ năng đi trước đam mê” của Cal Newport, tác giả viết “Hãy giỏi đến mức không ai dám phớt lờ bạn”. Tôi muốn giỏi như thế trong đời mình, vui với mình tốt với người, giỏi để giúp ích được nhiều người trong xã hội hôm nay hơn. Muốn được vậy, tôi không chỉ cần nỗ lực hết sức từ phía bản thân mình , nhưng còn nhờ nhiều vào ơn Chúa và sự trợ giúp của Ngài. Ước chi trong tâm tôi luôn đủ bình an để lắng nghe được tiếng Chúa chỉ dạy. Và ước chi cuội đời tôi luôn được khỏe mạnh về xác hồn, để tôi kiên tâm đi đến cùng đích cuối cùng là: đạt “được phần thưởng từ trời cao Thiên Chúa đã dành cho kẻ được Người kêu gọi trong Đức Kitô Giêsu”.


    Phát Tâm

    Monday, May 16, 2016

    Ít nhất phải có một chút hy vọng nào đó thì người gọi mới cất tiếng gọi. Mong được người đáp trả, đấy là niềm vui của người gọi. Trong tiếng gọi bao hàm sự có mặt của hai người. Nếu chỉ có một người lẽ loi thì không có tiếng gọi, vì tiếng gọi không có đối tượng để gửi tới.


    Tiếng gọi là một lời mời. Lời mời là một cử chỉ biểu lộ lòng mến yêu. Không mến thương ai thì chẳng bao giờ gọi người đó.
    Thà rằng tôi lẻ loi, cô độc còn hơn là tôi quen biết, còn hơn là tôi có những mối giây liên hệ tình cảm để rồi những quen biết, những mối liên hệ ấy chối từ tôi. Khi sống một mình thì tôi chỉ đơn độc, còn khi tôi quen biết mà bị từ chối thì tôi sẽ cô đơn. Bị thờ ơ bao nhiêu thì nỗi cô đơn càng hiu hắt bấy nhiêu. Và nỗi cô đơn này có thể hoang vu hơn sa mạc. Chúa không buồn khi chưa có con người. Khi con người chối từ tình yêu mà Ngài ban tặng, bấy giờ Ngài mới cô đơn (Kn. 6:6). Chúa không tủi lòng khi chưa quen biết Phêrô, khi chưa gặp mặt Yuđa. Khi đã gọi tên, khi đã cùng nhau xây đắp mối liên hệ, bấy giờ nỗi cô đơn của Ngài mới thấm thía lúc bị phản bội, bị chối từ.

    Khi tôi gởi một cánh thư đi là tôi gởi lòng tôi ở đó. Gởi nỗi lòng mình đi thì bao giờ cũng có nhớ nhung và hồi hộp, âu lo. Tôi không viết thư cho gió vì gió không biết tiếng người. Tôi chẳng gửi thư cho mây vì mây không bao giờ đáp trả. Tôi chỉ gởi cho người vì chỉ người mới có thể đáp trả lại nỗi lòng tôi. Nhưng người có tự do nên tôi cũng có thể bị chối từ. Tiếng gọi của tôi có thể vang lên khô khan rồi hiu hắt trở về với cõi lòng tôi.

    Khi Chúa cất tiếng gọi thì Chúa cũng thầm nuôi hy vọng được đáp trả. Chắc hẳn Ngài cũng ngậm ngùi khi bị khước từ. Bởi trong tiếng gọi là thầm cho đi tình yêu. Bởi trong tiếng gọi là thầm nói lên nỗi nhớ thương.

    Gọi là dấu hiệu đang còn xa nhau. Gọi là muốn lại gần.
    Trong cuộc đời, tôi có hai tiếng gọi, hai mẫu người lý tưởng để theo. Tiếng gọi thứ nhất là Chúa Kitô. Tiếng gọi thứ hai là chính tôi. Tôi có thể tạo nên cho tôi những tiếng gọi, những giấc mơ và tôi có thể theo đuổi để trở thành mẫu người như tiếng gọi tôi ước mong. Tôi cũng có thể trở thành mẫu người như Chúa Kitô mong muốn. Cái khác nhau là một đàng tôi sống ước mơ của tôi, một đàng tôi phải sống tiếng gọi của Chúa. “Thức ăn của Ta là làm theo ý Ðấng đã sai Ta và hoàn tất công việc của Ngài” (Yn. 4:34). Chúa Kitô đã sống trọn vẹn tiếng gọi của Cha Ngài.
    Tôi có thể lầm lẫn thì tiếng gọi của tôi cũng có thể không trung thực. Nếu tiếng gọi của tôi không trung thực thì lo âu để trở nên mẫu người như tôi mơ ước sẽ là dại dột.

    Nếu tôi tin rằng Chúa không thể sai lầm thì tôi cũng phải xác tín rằng tiếng gọi của Ngài phải tuyệt hảo. Không thể có hai sự tuyệt hảo. Như thế, khi tôi chối từ sự tuyệt hảo là tôi nhận sự bất hảo.

    Có nhiều thứ tiếng gọi. Gọi để cho một tặng vật. Gọi để chung một niềm vui. Gọi để gởi gấm một niềm tin cậy. Nhưng tiếng gọi cao cả nhất, sâu xa nhất là gọi để theo một người. Gọi để cho một tặng vật mới chỉ là cho một phần yêu thương. Còn gọi để theo một người là tiếng gọi cho tất cả. Vì muốn người khác trở nên giống mình thì phải cho họ biết rõ về mình. Cách cho họ biết rõ về mình tốt nhất là cho chính mình. Tôi không thể trở nên mẫu người như Chúa muốn, tôi không thể theo Ngài nếu Ngài không tỏ rõ cho tôi biết Ngài là ai. Ngài chẳng thể tỏ rõ cho tôi biết Ngài là ai nếu Ngài không cho tôi chính Ngài. Và thực sự, Thập Giá đã minh chứng sự cho đi trọn vẹn ấy.

    Chúa đã viết một cánh thư. Ở nơi nào đó, Chúa đang mong chờ hồi âm. Ngài không viết thư cho lá rừng, vì lá rừng và bụi cát chỉ phủ mờ thập giá. Ngài viết thư cho người vì chỉ có người mới biết quét mạng nhện trong đền thờ, mới biết xóa dịu một nỗi khổ đau.

    Có xa nhau thì người ta mới phải gọi. Khi tôi nghe tiếng Chúa gọi là dấu hiệu tôi còn đang xa Ngài. Khi Ngài gọi là dấu hiệu Ngài muốn tôi lại gần.
    Lm. Nguyễn Tầm Thường

    Saturday, May 14, 2016

    Vén nhẹ bức mành nơi cửa sổ hướng ra phía bờ hồ sau nhà, sơ Thoan giật mình vì trời đã nhá nhem tối.
    Trải dài tầm mắt hướng về phía trước, sơ thấy cả một hoàng hôn bao trùm vạn vật, ánh trăng lên cao mỗi lúc một sáng thêm thênh thang. Không gian như ngừng thở để trân trọng những giây phút linh thiêng, tĩnh lặng của đất trời. Không một bóng người, thỉnh thoảng lâu lắm mới có làn gió nhẹ đến rồi đi một cách vô tình không để lại dấu vết. Sơ Thoan thích những giây phút như thế này, vì tâm hồn sơ dễ chìm đắm trong bình an, hoan lạc. Sơ cảm thấy tình yêu Chúa hiện hữu và thì thầm dạy bảo sơ. Hôm nay trước ngày vĩnh thệ, cuốn phim cuộc đời dần dần hiện ra trước mặt...


    ...Ngày đó với tuổi trăng tròn 16, bao nhiêu mộng đẹp phơi phới như áng mây hồng. Thoan thấy mình ngày ngày vô tư cắp sách tới trường, áo trắng tung bay với hoa phượng thắm. Không có ai ngờ rằng, trong tuổi hoa niên tràn đầy sức sống và yêu đời, cô bé đã nghe được tiếng gọi hiến dâng với Chúa Kitô cho nhân loại.. Thời gian không bao giờ ngừng trôi, chẳng bao lâu ngày chia tay đã đến...bạn bè, thầy cô, trường lớp bỏ lại sau lưng. Sau bao nhiêu năm tháng miệt mài đèn sách, cuốn lưu bút ngày xanh được chuyền tay để gửi gắm và gói ghém biết bao yêu thương nồng nàn, như hành trang chất chứa nhiều kỉ niệm của lứa tuổi học trò, để rồi ngày mai bao ngả cuộc đời mà mỗi người phải lựa chọn.

    Hôm đó lớp tổ chức buổi đi chơi cuối năm, đến giờ khởi hành:
    Nhật Uyên, phó trưởng lớp thông báo:
    - Ngọc Thoan hôm nay mắc kẹt chuyện gia đình không thể tham dự buổi du ngọan cuối năm của chúng ta được, nhưng trưởng lớp của chúng ta hứa rằng sẽ có cuộc hội ngộ một ngày không xa.

    Vài khuôn mặt lộ vẻ không vui, nhưng tất cả đoàn lại vui vẻ khởi hành sau tiếng hô của thầy chủ nhiệm.
    Suốt đêm, tâm trí cô bé ngổn ngang và trĩu nặng bởi ba má khóc hết nước mắt vì ý định "đi tu thử" của cô bé.

    - Con à! Ba má chỉ có mình con là con gái, ba má và các anh của con không muốn xa con, vả lại thấy con phải cực khổ ba má đau lòng lắm!
    Làm sao để ba má hiểu rằng ơn gọi dâng hiến không phải chỉ để làm việc mà là để hiến dâng cuộc đời cho Thiên Chúa mà thôi.

    Ngoài trời tối như mực, mọi người đã yên giấc từ lâu. Thoan vẫn còn trằn trọc. Cô bé thầm thĩ với Chúa thật nhiều tựa một Samuel trong đêm vắng thổn thức ước vọng lên đền và sẵn sàng để đôi môi hồng mấp máy:"Này con đây xin Chúa hãy phán".

    Thánh lễ sáng hôm sau nhiệm mầu làm sao, trong bài giảng cha xứ nhấn mạnh đến Ơn gọi.
    Ngài nói đến nét cao quí trong lý tưởng hiến dâng của đời người tu sĩ, và ngài kêu gọi các bậc làm cha mẹ hãy quảng đại hiến dâng con cái mình cho Thiên Chúa và Giáo hội.
    Ơn Chúa không bao giờ vô ích với những tâm hồn thành tâm tìm kiếm Ngài.
    Và...
    - Con gái cưng của ba má, ba má đã suy nghĩ lại: cho dù có phải mất mát, nhưng vì thương con, ba má để con tự do chọn lựa lý tưởng mà con hằng ôm ấp, ba má chấp nhận tất cả, miễn con vui là ba má lấy làm mãn nguyện.

    Con luôn nhớ rằng, dù ở phương trời nào ba má vẫn luôn cầu nguyện hằng ngày cho con.
    Hạnh phúc dâng tràn, mặc dù phải sống xa gia đình' nỗi đau đớn khôn vơi, bao nhiêu là nhớ nhung xa cách, thương cho ba má những khi trái gió trở trời không người cơm bưng nước rót.
    Nhưng Thoan hiểu rằng Chúa sẽ lo tất cả, thế là cô bé chia tay với quá khứ để bước vào một chân trời mới...
    Năm năm dài sống ngụp lặn trong tình Chúa, sơ Thoan cảm thấy hạnh phúc ngập tràn: đời đệ tử, năm tập, thấm thoát cô bé đã ký giao kèo với "Người ẩn Mặt" nhưng lại hiện diện mọi nơi mọi lúc.
    Lúc này Thoan thấy cuộc đời thật ý nghĩa khi sống giữa thế gian mà không thuộc về thế gian, tâm hồn thanh thoát để đem trái tim phục vụ tất cả mọi người' đau khổ cũng có mà niềm vui cũng đầy, nhưng niềm xác tín hiến dâng chưa một lần phôi pha.
    Không có ngôn ngữ nào diễn tả đủ cạn niềm tin yêu ấy. Sơ Thoan chỉ biết dâng trọn cho Ngài, chỉ ước mơ vòng tay nhỏ bé của mình ôm ấp lời thề nguyền, lời thề mà Thoan khắc đậm hai chữ "ngàn năm" lên trên, để được mãi mãi trung thành với đời hiến dâng.
    Nhưng cuộc đời mấy ai học được chữ ngờ! Giông tố nổi lên giữa buổi chiều hoàng hôn đẹp! Thật khó hiểu! Khấn chưa được bao lâu, tự nhiên sơ Thoan thấy sức khoẻ thay đổi lạ thường và sau cuộc thử nghiệm của bác sĩ:

    - Sơ cần một thời gian yên tĩnh nghỉ ngơi để dưỡng bệnh, bằng không...
    Như một cú sét đánh ngang tai, nhưng sơ Thoan không hề thất vọng, sơ trình bày tất cả lên bề trên, ý Chúa sẽ thể hiện, dù có phải hi sinh lý tưởng mến yêu này, sơ Thoan cũng xin vâng, miễn Chúa vui lòng là sơ Thoan vui.

    Bề trên đồng ý tạm cho sơ Thoan vắng mặt một thời gian để dưỡng bệnh tại gia...Sau bốn năm sống bên sự thương yêu chăm sóc của những người thân yêu, ai cũng ngờ rằng sơ Thoan sẽ chọn con đường khác.

    Phần sơ Thoan, sơ chưa một lần có ý nghĩ như thế. Lời đoan hứa ngày xưa chưa một lần vơi cạn. Lời ước nguyện dâng hiến vẫn mạnh mẽ như thủơ nào. Chỉ còn vài ngày nữa là "cô bé" lại trở về Dòng để bước tiếp quãng đường dâng hiến vẫn đang mở rộng như muốn thu hút Thoan hiến trọn cho Đấng Tình Quân "Ẩn Mặt".

    Một buổi trưa hè nóng nực, sơ Thoan đang một mình say sưa với bài thánh ca quen thuộc của ngày tuyên khấn, thì cánh chim nào đó đã đem đến cho sơ Thoan một cánh thư. Cầm lá thư trong tay nhưng không rõ điều gì sẽ xảy ra? Nhìn nét chữ quá quen thuộc của người bạn những ngày kề cận trong lớp học, chưa kịp đọc, cô bé đã đoán được nội dung của bức thư:
    Ngọc Thoan thương mến,
    ...Bao lâu rồi chưa một lần H. không dám nói thẳng, vì H. thấy lòng mình bị chao nghiêng, bị thuyết phục bởi nét đoan trang và nếp sống điềm đạm, vui tươi của Thoan (...) và H. đã hiểu được thế nào là chia tay, vì những gì có tiếc nhớ là có biệt ly và biệt ly của tiếc nhớ là biệt ly đã yêu thương rồi đấy...

    Chuyện tình cảm của người bạn trai cùng lớp ngày nào đã làm cho sơ Thoan cảm thấy tim mình cay cay! Trầm ngâm một phút ngọn lửa tin yêu vẫn cương quyết không phai, sơ Thoan thầm thì " Chúa à! lại một lần nữa con xin được làm người tình của Chúa dù bất cứ giá nào..."
    Cuốn phim tạm ngưng tại đây, vì đêm đã khuya, vả lại ngày mai là ngày trọng đại của sơ Ngọc Thoan, ngày làm "giao ước ngàn đời".

    Sơ sẽ ký "bản án chung thân" với Chàng Giêsu, lời khấn trọn đời mà sơ Thoan sẽ đọc để nói lên "xin mãi mãi chọn Người làm gia nghiệp, nơi Dòng nữ Đaminh này".
    Sơ Thoan sẽ trao thân gửi phận để chỉ theo một người đã chết vì yêu, nhưng sống mãi muôn đời.

    Sr. Phi Yến, OP. 1999

    Friday, May 13, 2016

    "Ôi, Ơn gọi làm linh mục cao trọng chừng nào!
    Thiên Chúa đã đến sống cuộc sống của loài người,
    Người cần linh mục để tiếp xúc với lòng Thương xót và sự tha thứ của Chúa.
    Người cần thừa tác vụ linh mục để tẩy sạch tội lỗi, để xóa bỏ tội lỗi trong Máu Thánh Người.
    Hỡi các bạn trẻ được Chúa Kitô kêu gọi,
    được Chúa Kitô chọn làm của riêng Người,
    hãy quan tâm đến lời mời gọi này như chiếc cầu liên kết linh hồn với Thiên Chúa.
    Chúng ta đừng yêu bằng lời suông, nhưng hãy yêu đến bị tổn thương.
    Yêu đắt giá như Chúa Giêsu yêu ta, Người yêu đến chết vì ta.


    Giờ đây đến lượt ta cũng phải yêu nhau như Chúa đã yêu ta. Bạn đừng sợ thưa "yes" với Chúa Giêsu, vì không có tình yêu nào lớn hơn tình yêu của Người, không có niềm vui nào lớn hơn niềm vui của Người".
    ...Ta có một người mẹ trên trời, Đức Trinh Nữ Maria, là Đấng hướng dẫn chúng ta, một niềm vui to lớn, và là nguồn mạch quan trọng niềm vui của ta trong Chúa Kitô.
    Hãy cầu xin Người trước Nhan Chúa. Hãy lần hạt Mân côi, để Mẹ Maria luôn ở với bạn, hướng dẫn bạn, che chở, gìn giữ bạn như người mẹ...
    Lời cầu của tôi cho bạn là xin cho bạn hiểu biết và có can đảm trả lời lời mời gọi của Chúa Giêsu bằng tiếng "xin vâng" đơn sơ.
    Bây giờ, mời các bạn cầu nguyện với tôi lời cầu mà các nữ tu thửa sai Bác ái cầu hằng ngày:
    Lạy Chúa, xin làm cho chúng con đáng phục vụ anh chị em chúng con rải rác khắp thế giới, những người sống và chết trong nghèo khó, đói khát.
    Qua sự phục vụ của bàn tay chúng con, xin ban cho họ bánh ăn hàng ngày, và qua tình yêu hiểu biết của chúng con, xin ban cho họ bình an và niềm vui.

    Lạy Chúa,xin cho con trở thành khí cụ bình an,để con đem yêu thương vào nơi oán thù,
    đem thứ tha vào nơi lăng nhục,
    đem tin kính vào nơi nghi nan,
    đem hi vọng vào nơi thất vọng,
    đem ánh sáng vào nơi tối tăm,
    đem niềm vui vào chốn u sầu,
    Ôi Thầy chí thánh, xin ban cho con biết:
    tìm an ủi người hơn được người ủi an,
    tìm hiểu biết người hơn được người hiểu biết,
    tìm yêu mến người hơn được người mến yêu,
    vì khi cho đi là khi nhận lãnh,
    khi tha thứ là được thứ tha,
    khi chết đi là khi sống muôn đời.

    Amen.

    (Mother Teresa, One heart full of love).

    Cuộc sống vốn không như mơ, có nhiều thứ sẽ chẳng được như ý muốn. Đừng buông xuôi, đừng chán nản, hãy xoay ở một góc độ khác nhìn xem sao, nở một nụ cười, đời thanh thản…
    Khi lòng cảm thấy mệt hãy nghỉ ngơi một chút, cẩn thận suy nghĩ…


    Cuộc sống luôn là như vậy, không thể lúc nào cũng làm thỏa mãn mọi người và mọi người làm thỏa mãn mình. Nhưng chúng ta vẫn phải sống một cách nhiệt huyết.

    Cả đời một người, có rất nhiều thứ đáng trân trọng, đừng vì một thứ không hài lòng mà nản chí.


    Ít so đo một chút, bạn sẽ vui vẻ một chút!

    Cuộc sống vốn là đơn giản, lòng yên tĩnh thì sẽ được bình thản.

    Bất cứ điều gì trên đời này đều có hạn độ, vượt quá hạn độ sẽ thường bị sai lầm.

    Chúng ta nên khẳng định chính mình, cố gắng trong khả năng của mình, còn lại hãy an tâm giao phó cho ông trời!

    Thứ cần đạt được thì đừng bỏ qua, thứ nên bỏ đi thì đừng nắm giữ

    Nếu như trong lòng mệt mỏi, hãy thử nhìn đời từ hướng khác…


    Thứ cần đạt được thì đừng bỏ qua, thứ nên bỏ đi thì đừng nắm giữ. (Ảnh: Internet)

    Quan tâm quá nhiều sẽ khiến niềm vui thú trong cuộc đời giảm đi một nửa, xem nhẹ một chút sẽ bình thường trở lại. Chấp trước, dính mắc là một loại gánh nặng, thậm chí là một loại khổ sở.

    So đo, tính toán quá nhiều sẽ trở thành một loại ràng buộc, mất phương hướng quá lâu là một loại thống khổ.

    Đừng vì một lần thất bại mà khóc mãi, cuộc đời vốn nhấp nhô, gập ghềnh. Con trai dưới biển không bị thương sao có thể có viên ngọc óng ánh mê người?

    Nếu như trong lòng mệt mỏi, hãy thử nhìn đời từ hướng khác…


    Kết quả đừng quá cưỡng cầu, làm được là được rồi. (Ảnh: Internet)

    Mọi thứ không cần quá khắt khe, cần đến nó sẽ tự đến!

    Gặp chuyện không cần phải “nhíu mày”, nở nụ cười là cười được!

    Kết quả đừng quá cưỡng cầu, làm được là ổn rồi! Nếu như trong lòng mệt mỏi, hãy thử nhìn đời từ hướng khác…



    Buông tha là dùng tâm khoan dung độ lượng để đối đãi với cuộc sống.

    Nếu như cảm thấy mệt rồi, đừng ngại đổi góc nhìn! Nó sẽ cho bạn một lần nữa thể nghiệm cuộc đời mình!

    Sưu tầm

    Thursday, May 12, 2016


    Tôi tham gia lớp ơn gọi giáo xứ,
    Vì ham vui hơn là thích đi tu,
    Mỗi Chúa Nhật sinh hoạt bận lu bù,
    Đi cắm trại, tôi ok tích cực.


    Những buổi học đơn sơ mà nghiêm túc,

    Học Sẻ Chia, học Nhân Bản với Dì,
    Tập múa hát, văn nghệ cũng ly kì,
    Hợp tuổi trẻ, hợp tính tình năng nổ.


    Lớp ơn gọi mỗi ngày tăng nhân số,

    Một môi trường đầy thách đố cá nhân,
    Ý hướng tu dần thấm nhập bản thân,
    Niềm hi vọng là trở thành tu sĩ.


    Với tháng năm được tình yêu tuyệt mỹ,

    Khắc ghi sâu vào tận đáy hồn tôi,
    Tôi hi sinh tất cả mọi thú vui,
    Hầu có thể bước vào đời dâng hiến.


    Nhưng con tim tôi không ngừng chuyển biến,

    Tốt nghiệp Đại Học – dự tính tương lai,
    Bao ước mơ, bao mộng đẹp, thần tài,
    Đầy hứa hẹn bởi tình yêu đôi lứa.


    Phải nói sao? nếu tâm hồn hoen úa?

    Chúa còn thương còn vẫy gọi nữa không?
    Đó là điều tôi nghĩ tưởng trong lòng,
    Nhưng hơn hết vẫn là tôi chọn Chúa!


    Giêsu ơi, xin nhận lời thề hứa!

    Đón nhận con vào nhà Chúa hôm nay,
    Trọn tình con yêu mến Chúa nồng say,
    Nguyền rắc gieo lời ca vang cứu độ.

                                                 Nữ tu M.Madalena Nguyễn Thị Mến

    Wednesday, May 11, 2016

    Hôm nay là một ngày tồi tệ với con Chúa à. Con cảm thấy chán Chúa lắm rồi, chán vì ngày nào cũng tham dự thánh lễ dài dằng dẵng, cha xứ nói cũng nhiều nữa, chán vì cứ phải hy sinh cho người khác, chán vì phải làm người tốt rồi. Con chán Chúa thật rồi, thế là hôm nay con quyết định bỏ Chúa ra khỏi cuộc đời con.


    Con cứ nghĩ rằng như thế con sẽ nhẹ nhõm hơn, thoải mái hơn. Con cứ thế lao vào kiếm tìm những thú vui trần gian, con mê say với công việc, con ăn uống thoải mái, con vui chơi mà không phải bận tâm đến điều gì. Tối về, con lên giường ngủ mà không nhớ nhung gì đến Chúa, con ngủ ngon.

    Sáng hôm nay thức dậy, con thấy lòng mình trống vắng, con mất đi sự bình an nội tâm vốn có của con. Con mặc kệ, không quan tâm Chúa nữa đâu. Bước xuống giường, nhìn cảnh thiên nhiên buổi sáng ôi sao mà nó đẹp thế, con tự hỏi món quà này là ở đâu tới? Một ý nghĩ thoáng qua trong con, Thiên Chúa ban cho con người vẻ đẹp ấy, nhưng con vẫn chán Chúa lắm, thế là con bỏ đi bắt đầu một ngày mới.

    Ngày hôm nay trôi qua thật mệt mỏi và dài dẵng, con cảm thấy kiệt sức vì mọi thứ, con thấy niềm vui trần thế nay chẳng là gì với con nữa. Con thấy những món ăn ngon hay công việc con hăng say làm không còn ý nghĩa gì nữa. Con nhớ lại ngày con còn thích Chúa, ôi những công việc, những buổi tham dự Thánh lễ, những việc hy sinh nhỏ mọn của con đề khiến con vui vì con có Chúa bên mình. Ngày con còn thích Chúa, lòng con luôn tràn đầy niềm vui hạnh phúc, ngày con còn thương Chúa, con say mê làm mọi thứ với Tình Yêu. Lớt qua trí con một điều, Chúa vẫn chờ con ở đó, ngay nơi đó, nhưng ở đâu? Con thắc mắc hoài, và Ngài gửi đến câu trả lời cho con: Ngay trái tim con lúc này, Ta muốn vào thăm, con sẽ mở cửa cho Ta chứ.

    A ha, con vỡ òa vì vui sướng, ra là Chúa mấy ngày nay bị con ' nhốt' ở ngoài, không mở cửa cho vào mà vẫn đứng chờ con. Ôi niềm hạnh phúc khôn vơi, con mở cửa lòng mình, đón Chúa vào với con Chúa nhé.

    Giờ đây con vẫn chán Chúa lắm, con chán lắm vì ngày nào cũng được gặp Chúa, con chán Chúa lắm vì ngày nào cũng được ấp ủ trong Tình Yêu Ngài. May mà có cái chán ấy, nên con mới nhận ra hồng ân của Chúa, giờ thì hết chán rồi, con chuyển qua Yêu Ngài Chúa nhé, Yêu cho đến suốt đời con, mãi mãi cho đến muốn đời, không bao giờ thay đổi Chúa nhé.

    Các nhà khảo cổ học đã tìm thấy chứng cứ ủng hộ giả thuyết rằng Thánh tông đồ Phêrô từng bị Hoàng đế Nero nhốt vào ngục tối trong lòng đất trước khi bị xử tử trên thập tự giá.
    Nhà tù Mamertine (tên tiếng Ý là Carcere Mamertino) là một ngục tối được xây trước thời Chúa Giêsu, nằm ở chân đồi Capitoline, ngọn đồi quan trọng nhất trong số 7 đồi của Rome thời cổ đại. Vào thời điểm hoàn công, đây là nhà tù duy nhất tại Rome, được dùng để giam cầm những tù nhân bị chính quyền cho là phạm trọng tội trước khi mang họ ra xử tử. Nơi này gồm 2 xà lim chính, nằm bên dưới lòng đất. Các sử liệu mô tả xà lim hết sức ẩm ướt và thường xuất hiện điềm gở, và hiếm khi nào có tù nhân bị nhốt lâu dài tại đây. Quan trọng hơn nữa, Mamertine theo sử sách là nơi từng giam giữ hai thánh tông đồ Phêrô và Phaolô, và gần đây nhất, giới khảo cổ học tại Ý đã tìm thấy chứng cứ chứng minh giả thuyết này.
    Những tù nhân nổi tiếng
    Bất chấp cái tên mang nghĩa trung cổ, nhà tù Mamertine từng được một số sử gia cổ đại đề cập, bao gồm sử gia La Mã Titus Livius Patavinus (Livy), người ghi nhận nó đã được xây dựng vào thế kỷ thứ 7 trước CN. Đây là thời của Ancus Marcius, vị vua thứ tư trong số 5 vị hoàng đế của Rome (640 - 616 Trước CN) trước khi La Mã chuyển sang thể chế Cộng hòa.
    Người La Mã là những người đầu tiên sử dụng các nhà tù làm nơi trừng phạt kẻ phạm tội, và các xà lim thường được xây bên dưới lòng đất, dùng để giam giữ tù chính trị, tội phạm trong một thời gian ngắn. Chuyện thụ án trong thời gian dài chỉ được áp dụng phổ biến từ thế kỷ thứ 15. Do vậy, những người bị giam ở Mamertine đều thuộc nhóm sắp bị xử tử hình, hoặc đơn giản là để họ chết đói cho khuất mắt. Trong số những nhân vật nổi tiếng từng trải qua những ngày cuối đời trong ngục tối bao gồm Vercingetorix, lãnh đạo người Gaulois chống Đại đế Caesar vào năm 52 trước CN; Simon Bar Jioras, người bảo vệ Jerusalem nhưng bị Đại đế Titus đánh bại vào năm 70; và cả 2 vị Thánh tông đồ Phêrô lẫn Phaolô.
    Đặc biệt, xà lim nằm sâu hơn trong lòng đất có hình tròn, được gọi là Tullianum, theo tên người xây dựng là Servius Tullius. Tầng hầm này nằm bên trong hệ thống thoát nước dưới thành phố Rome thời cổ, và chỉ có thể đi xuống thông qua một cái lỗ trên trần. Tại đây có đặt một tấm đá được cho là in hình đầu của Thánh Phêrô khi ngài bị lôi xuống xà lim này. Tullianum cũng nằm ở khu vực sâu nhất và bí mật nhất trong toàn bộ nhà giam, đóng vai trò không chỉ là nơi trừng phạt hoặc tra tấn, mà còn là điểm giam cầm và xử tử tội phạm. Sử gia cổ đại Sallust từng mô tả xà lim này nằm ở độ sâu gần 4m, với trần nhà chỉ cao 2m, bề dài 9m và rộng 6,7m. Tù nhân bị nhốt ở đây đều là tử tù, bị xử tử bằng cách treo cổ hoặc bỏ đói đến chết. Một cánh cửa sắt nằm ở cuối xà lim, mở ra cống xả Cloaca Maxima, và quản giáo tống thi thể của tử tù xuống đây để trôi thẳng ra sông Tiber.
    Thánh Phêrô ở Tullianum
    Hiện nơi từng là xà lim có đặt bệ thờ nhỏ để tưởng nhớ việc Thánh Phêrô đã thực hiện nghi thức rửa tội cho các tù nhân khác. Phía trước bệ thờ có một cây thập giá ngược màu đỏ, tượng trưng cho sự kiện ngài bị đóng đinh ngược trên thập tự vào năm 64. Một miệng giếng mở nằm ở phía trước bệ thờ cho phép lấy nước suối từ trong lòng đất, và đây cũng là nước tương truyền mang quyền năng chữa lành vết thương, và đã phun khỏi lòng đất khi Thánh Phêrô rửa tội cho tù nhân và cai ngục.
    Theo các cổ thư của Công giáo, Thánh Phêrô và Phaolô đều bị Đại đế Nero giam cầm trong nhà ngục Mamertine trước khi xử tử. Đây cũng là nhà tù đã xuất hiện trong thư Thánh Phaolô (Timothê 4:21), nơi ngài yêu cầu môn đệ Timothê đến thăm vì cho rằng mình sẽ không ra tù cho đến mùa đông năm sau. Thánh Phaolô cũng đề cập tình trạng tù tội trong các lá thư khác (Philipphê 1:13): “Những gì mà ta trải qua trong cảnh tù tội đều vì Chúa Kitô”.
    Chứng cứ khảo cổ mới
    Trong khi Sách Thánh từng đề cập chuyện giam cầm của Thánh Phaolô, thì phải đến những năm gần đây các nhà khảo cổ học Ý mới tìm thấy chứng cứ ủng hộ giả thuyết về thời gian tù đày của Thánh Phêrô trong một nhà ngục bên dưới lòng đất, không lâu trước khi ngài bị đóng đinh. Tờ The Telegraph UK dẫn lời tiến sĩ Patrizia Fortini thuộc Ban Khảo cổ của Rome cho biết, họ đã tìm thấy các bức bích họa tại nơi giam cầm Thánh Phêrô, có niên đại từ thế kỷ thứ 7. Sau đó, nhà tù Mamertine dần dần trở thành nơi thờ Thánh Phêrô, cho đến khi một nhà thờ được xây bên trên. Từ đó, nơi này trở thành địa điểm hành hương vào thời Trung Cổ, cho đến khi một nhà thờ khác tên St Joseph of the Carpenters (San Giuseppe dei Falegnami) được xây dựng vào thế kỷ 16 và tồn tại cho đến ngày nay.
    Bên ngoài nhà thờ có ghi dòng chữ “Nhà tù giam Thánh tông đồ Phêrô và Phaolô”, kèm theo hai bức tượng bán thân bằng đá cẩm thạch được khắc họa dựa trên thánh tông đồ, đặt đằng sau một cửa sổ có song sắt. Khi nhà văn nổi tiếng người Anh Charles Dickens đến đây vào thế kỷ thứ 19, ông đã dùng những chữ nặng nề nhất để mô tả nơi này: “Sự ghê rợn, tối tăm của một nhà tù cũ kỹ chán ngắt và kiên cố”.
    LING LANG

    Monday, May 9, 2016

    Gửi người anh em,
    Trong thư lần trước, chúng ta đã có dịp trao đổi với nhau khá đầy đủ về những khác biệt tạo nên sự ảnh hưởng không mấy tốt đẹp đến thế hệ kế tiếp của đời sống đôi bạn nếu cả hai thật sự phớt lờ đi những dấu chỉ nhãn tiền. Lần này, như anh đã hứa, chúng ta sẽ tiếp tục chia sẻ những ưu tư khác khi hai bạn đến với nhau trong bối cảnh khác niềm tin tôn giáo. Hôm nay, anh muốn chia sẻ với người anh em trong khía cảnh hành xử theo điều mỗi người tin sẽ tạo nên những làn sóng rất mạnh mẽ gây bất hoà giữa hai bạn nếu cả hai thiếu nhân đức khiêm nhường – một nhân đức nền tảng cho mọi người trong mọi thời đại, dưới mọi bối cảnh văn hoá, lịch sử, và niềm tin.

    Bạn sẽ thi hành điều mà bạn tin. Cứ nhìn cách họ sống thì biết điều họ tin: Đó chính là cách nói của những bậc thầy tinh thần trên thế giới. Quả đúng như thế, chúng ta tin vào điều gì thì chúng ta sẽ hành động theo đúng điều mà ta đang tin hoặc sẽ tin. Chẳng hạn, khi đi xem bói xem thầy nghĩa là chúng ta đã đặt niềm tin vào một sự phán quyết mang tính mập mờ, huyễn hoặc, và thiếu xác thực của những thầy bà mà chúng ta đến. Nghĩa là ta chẳng tin vào điều tốt lành kỳ diệu của cuộc sống và chúng ta được tạo ra để được sống và sống dồi dào trong tình yêu của Đấng Tạo Hoá. Hay cứ nhìn một người sáng say chiều xỉn thì biết ngay là anh ta chẳng tin gì vào cuộc sống cả, với họ chỉ có ma men mới làm cho họ cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa, bởi họ đã trốn tránh cuộc đời và trách nhiệm trong đó. Và còn nhiều ví dụ khác minh hoạ cho điều mà anh đang chia sẻ khi em chiêm ngắm cuộc sống này. Cũng thế, đời sống của hai bạn sẽ gặp khó khăn hoặc thuận lợi thì còn tuỳ thuộc vào niềm tin của hai bạn đồng bộ (Syn) đến đâu.
    Sự đồng bộ trong niềm tin sẽ chỉ có được trên nền tảng của sự khiêm nhường chân thành nơi thẳm sâu trái tim hai bạn. Trên nền tảng này, mỗi người đều thấy được cái ưu và khuyết của nhau trên mọi bình diện của cuộc sống: tính cách, công việc, tôn giáo, văn hoá… để từ đó thay vì đối kháng và xung đột thì sẽ bổ sung và tạo nên sự hài hoà cho cả hai, và nhất là cho những đứa con của hai bạn sau này. Theo đó, người mang trọng trách nặng nề hơn trong việc giáo dục đời sống tinh thần và thiêng liêng giờ đây thuộc về người cha, vì theo nguyên tắc thì người cha hay mẹ Công Giáo sẽ có trách nhiệm nuôi dưỡng con cái theo luật Giáo Hội. Mà giáo dục ấy không có gì ngoài chuyện giáo dục Đức Tin. Điều khó khăn ở đây nằm ở chỗ từ xưa tới nay giáo dục cho con trẻ thuộc về người nữ, vì đó thuộc phẩm chức và thiên chức cao đẹp của họ. Thế nên, giờ đây người anh em thành gà trống nuôi con trên bình diện thiêng liêng, còn bà xã vẫn cứ làm đúng thiên chức của người mẹ trên bình diện tình cảm và thể lý. Với vai trò là trụ cột gia đình, người anh em giờ đây mệt nhoài với chuyện kinh tế, giờ còn phải lo chăm sóc cho con về mặt tinh thần và đức tin, quả là một việc rất khó với phẩm chức của người đàn ông vốn mang tính bôn ba và bươn chải, về đến nhà chỉ còn muốn được nghỉ ngơi và hồi sức bên người thân yêu. Khi rong ruổi giữa đời để mưu sinh, anh em không tránh khỏi nhiều phen đi vắng, thế nên ở nhà bằng tất cả sự khiêm nhường và nhận thức đầy đủ cũng như sư tôn trọng giá trị thiêng liêng nền tảng của chồng và con, người mẹ có trách nhiệm nhắc nhở con cái thi hành việc bổn phận trong niềm tin tôn giáo mà chúng đang theo bố. Còn nếu đã không làm nhiệm vụ nhắc con, lại còn tiêm nhiễm làm nhiễu hệ thống và giá trị niềm tin tinh tuyền của con cái thì phải kể là thật tội cho người anh em đã cất công lao đao vun trồng giờ thì lại có người phá đổ, và tội cho cả cháu bé bị lung lạc và nhung nhiễu niềm tin.
    Với cách hành xử theo điều mình tin, nhiều khi bà xã lại có kiểu cúng kiếng, vái lạy, van xin ở ngoài hè phố, đốt tiền giấy, đốt phông lông đuổi xúi quẩy, cúng rằm… là điều hợp với niềm tin của nàng, song với người anh em và người thân thì cảm thấy có gì đó chướng chướng. Ở đây, chúng ta không phê phán cách hành xử nào là đúng hay sai, chỉ là sự khác biệt ấy sẽ gây biết bao rắc rối nếu không đồng bộ mà thôi. Nếu anh em góp ý, thì rất có khả năng anh em sẽ chết dưới cái lý luận của nàng: “Anh có cách sống và thực hành niềm tin của anh, em có cách thực hành niềm tin của em. Anh làm này làm kia em có than phiền gì đâu. Em tôn trọng anh thì anh cũng hãy tôn trọng em;” “Anh có cách giáo dục con của anh, em cũng có cách giáo dục con của em. Em là mẹ em cũng có bổn phận giáo dục nó như anh. Vậy thì anh nói đi, em sai chỗ nào và anh hay hơn chỗ nào?” v.v. Đến đây, nếu không khéo léo và sự khiêm nhường đi vắng thì sẽ bùng nổ nội chiến cách nặng nề. Vì ai cũng muốn bảo vệ niềm tin của mình, đó là điều hợp với lẽ tự nhiên.
    Nàng đi chùa, tụng kinh, và thậm chí vái nhang khi đến Chùa khi nàng đã là người Công Giáo: Đây quả là một câu chuyện nan giải, đặc biệt với phẩm chất nhất thuỷ nhất chung vốn có của người phụ nữ. Nàng sẽ cảm thấy trái tim mình bị giằng co tư bề khi giờ đây đã là người của môt tôn giáo khác mà bỗng dưng có vẻ như phải ngừng lại hết mọi hoạt động vốn đã ăn sâu vào tâm thức và máu thịt mình, phải chăng mình đã bội phản? Khi đối diện với vấn đề này nơi người bạn đời, người anh em đừng hoang mang hay hành xử theo kiểu không kiểm soát được thì lệnh cấm vận. Hãy bình tĩnh và giảng giải để nàng hiểu tường tận điều nàng đang khắc khoải băn khoăn. Ở đây, theo thiển ý rất riêng tư, anh xin gợi ý vài điểm để anh em có thể phần nào thấy được vấn đề mình đang hoặc sẽ đối diện qua vài điểm sau. Thứ nhất, không có sự mâu thuẫn nào trong hành trình tìm kiếm Chân Lý hết, bởi Chân Lý chỉ có một như thể mặt trời mọc hướng đông và lặn ở hướng tây. Thế nên, xưa kia nàng đi nhà Chùa thắp nhang vái Đức Phật và học các giáo lý mà Đức Phật truyền lại như một phương thế (mean) để người ta đạt tới Chân Như (God) thì ngày nay nếu vẫn cùng ý nghĩa ấy thì chẳng có gì là sai trái hay bội phản, nàng cứ việc đi Chùa để tìm kiếm Chân Như và vẫn cứ vái nhang Đức Phật như một bậc Thánh Nhân (vì Đức Phật chưa bao giờ tự nhận mình là Chân Như). Miễn là nàng đừng để sự lầm lạc nào đó để đồng hoá giữa Đức Phật với Đức Chúa Trời (Chân Như) để chuyển từ thái độ yêu mến sang thờ phượng. Thứ hai, Đức Phật giới thiệu cho mọi người thời của Ngài và cả thời chúng ta những phương thế tốt lành để đạt tới Chân Như, còn Đức Giêsu vốn dĩ là Thiên Chúa mà không nghĩ nhất quyết duy trì địa vị ngang hàng với Thiên Chúa nhưng đã hoàn toàn trút bỏ vinh quang, mặc lấy thân nô lệ, sống như người trần thế (Philips 2,6:11) là để mang Thiên Chúa (God) đến cho chúng ta qua lời giảng dạy và cả hành trình sống của Ngài. Thế nên, tại điểm này Chân Lý gặp nhau giữa hai vị Đức Phật và Đức Giêsu (Xét trên bản tính nhân loại của Ngài). Thế nên, gặp gỡ Đức Kitô và đi theo Ngài không có nghĩa là phản bội lại Đức Phật mà đơn giản chỉ là một sự thăng hoa trong niềm tin tôn giáo và ân sủng mà thôi. Hãy cho nàng biết, điều nàng đang được hưởngtrong tư cách là một Kitô Hữu là điều mà Đức Phật đã rong ruổi và bôn ba tìm kiếm suốt cả một đời mới gặp được, và chắc chắn điều ấy làm cho Đức Phật mà nàng mến yêu cảm thấy vui và hạnh phúc cho người thành tâm thiện chí tìm kiếm Chân Lý như nàng.
    Người anh em thân mến, trên đây là phần chia sẻ của anh với người anh em về sự khác biệt tôn giáo giữa hai người khi sống đời vợ chồng để anh em tham khảo và có cách hành xử thật đúng đắn và kiên nhẫn với người bạn đời của mình. Còn nhiều vấn đề quan trọng khác nữa phát sinh do sự khác biệt trong niềm tin tôn giáo giữa hai bạn trong đời sống vợ chồng mà anh muốn chia sẻ thêm, song có lẽ điều đó sẽ được đề cập nhiều hơn ở những thư chia sẻ sau. Mến chúc các bạn được hoà hợp trong cùng một Đức Tin để cùng nhìn về một hướng mà thăng hoa tình yêu vợ chồng.
    Anh,
    Joseph C. Pham

    Guayaquil, Ecuador, 23/04/2016 (MAS/SLM) – Mọi thứ sụp đ xung quanh, nhưng chiếc hộp kính chứa tượng Mẹ Ánh Sáng vẫn y nguyên sau một trận đng đt 7.8 độ diễn ra ở Ecuador vào ngày 16/04.
    Bức tưng đưc đặt ở trường Leonie Aviat ở Tarqui quận hành chánh ở Manta Canton, Ecuador, một trong những khu vực chịu ảnh hưởng mạnh nhất của trận đng đất.
    Nữ Tu Patricia Esperanza, một thành viên của Tu Hội Tận Hiến Thánh Francis de Sales ở Guayaquil, nói với CNA rằng trường học này do nhà dòng của Sơ qun lý đã bị biến thành đng đ nát. Nhưng mặc dù cả trường sụp đổ, chiếc hộp kính đng Đức Trinh Nữ – Đấng là bảo trợ của Hội Dòng – vẫn hoàn toàn không nguy hại gì. Các nữ tu không thể không kinh ngạc, Sơ nói.

    Nữ Tu María del Carmen Gómez thuộc cộng đoàn ở Manta nói với CNA rằng vào Thứ Tư họ bắt đầu công việc dọn dẹp, thì đó là lúc họ phát hiện ra bức tượng.
    “Không chỉ Đức Trinh Nữ không bị gì, mà kể cả Chúa Giêsu Trong Thánh Thể của chúng tôi nữa”, vị nữ tu nói.
    “Bí Tích Thánh Thể ở trong một nguyện đường nhỏ ngay lối vào trường. Chúng tôi thấy Thánh Thể còn nguyên cùng với một số đồ dùng phụng vụ khác được sử dụng cho việc cử hành Thánh Thể và một bức tưng Đức Mẹ Ánh Sáng nhỏ khác nữa”.
    Hiện giờ, sự việc mang lại niềm hy vọng cho cộng đoàn Tarqui và niềm an ủi cho những người Ecuador trên toàn quốc.
    Hội Dòng đã hoạt động ở trường này kể từ năm 1960 và đã có hơn 900 hc sinh đăng ký nhập học năm nay.
    Trận đng đất vào ngày 16/04 – đã được công bố là tồi tệ nhất ở Ecuador trong vòng 70 năm qua  đã làm thiệt mạng 600 ngưi và hàng trăm người khác bị thương.
    Âu Dương Duy (Theo CNA)

    Friday, May 6, 2016

    Mừng kim khánh linh mục, mừng ngân khánh khấn dòng, lễ khấn, lễ truyền chức ... bao nhiêu biến cố trọng đại trong đời tận hiến. Còn tôi, hôm nay tôi mừng ngày được mặc chiếc áo chùng thâm đầu đời. Nghe có vẻ lạ tai, nhưng đó là sự thật.
    Đôi lần, tôi không ngăn được cảm xúc khi tham dự một thánh lễ phong chức hay khấn dòng bởi lòng tôi trào dâng niềm cảm phục khi nhìn thấy đời sống các linh mục, các tu sĩ luôn vui tươi trong đời tận hiến. Tôi đã từng tự hỏi: “Điều gì đã giúp các vị ấy có thể sống can đảm như vậy? Phải chăng họ là những người phi thường?” Thế nhưng bây giờ điều đó không còn là cảm nhận từ những người khác nữa, mà chính tôi đang tận hưởng niềm vui và hạnh phúc ấy. Niềm vui của mối tình Giêsu và tôi, niềm hạnh phúc của mầu nhiệm hiến dâng.

    Hôm nay, khoác trên mình chiếc áo chùng thâm, tôi được gia nhập chính thức vào hàng ngũ chủng sinh của giáo phận. Tất cả như một sự khởi đầu mới. Trong niềm vui, tôi thoáng lo lắng với những khó khăn cho sự bắt đầu mới này. Nhưng rồi tôi nhớ lại câu nói của Pirmez : “Cái khó không phải ở chỗ bắt đầu, nhưng chính ở chỗ bắt đầu lại. Chỉ có những kẻ biết bắt đầu lại mới hoàn thành được công việc.” Không những thế, trong bài giảng lễ Đức Cha Giuse đã không ngừng khuyên nhủ chúng tôi rằng: chiếc áo không làm nên thầy tu, tuy nhiên chiếc áo dòng này đối với hội thánh địa phương, như là tấm áo giáp để gìn giữ anh em chúng tôi trên bước đường phụng sự, va chạm về mọi mặt của cuộc sống tuổi trẻ, khi dấn bước lần đầu tiên trong công tác mục vụ, đồng thời chiếc áo dòng này được hình dung như là đôi cánh để anh em chúng tôi vươn lên đỉnh cao kiến thức. Vâng, tấm áo chùng thâm dường như cũng muốn nói cho anh em chúng tôi biết rằng: phải ý thức dù sao đây cũng mới chỉ là bước khởi đầu, với bao khó khăn đang chờ phía trước…


    Vị ngọt tình yêu với Thiên Chúa tôi đang tận hưởng thật hạnh phúc, thật bình an. Tôi biết nói gì hơn ngoài những lời cảm tạ bởi từng ngày Chúa ân cần trao tặng cho tôi. Bất chợt nhớ đến câu mà nữ diễn viên Grace Kelly nói: “Khi tình yêu vẫy gọi, bạn hãy đi theo nó, dù rằng nó có thể làm tan nát một số ước mơ nào đó của bạn”. Câu nói ấy nên hiểu cách nào cho đúng nhỉ! Nhưng với tôi lúc này lại cảm thấy thích thú khi liên tưởng đến tình yêu, về cuộc đời, về ơn gọi và thái độ đáp trả của mình trước sức mạnh tình yêu của Thiên Chúa.

    Thú thật, trước đây, ý nghĩ về đời dâng hiến nơi tôi còn quá mập mờ, lòng đạo đức thì thật là khô khan, những thánh lễ nhạt nhẽo vì thiếu tình yêu. Tôi có cảm giác Chúa ở đâu đó, rất xa... Nhưng dần theo năm tháng, tôi lớn lên. Như bao thanh niên cùng lứa tuổi, tôi cũng có những dự phóng cho tương lai, cả những ước vọng cao xa cũng dần lớn lên trong tôi. Tâm hồn tôi cũng hé mở những búp nụ mùa xuân cùng với những rung động thầm kín của trái tim tươi trẻ. Tôi bắt đầu biết chờ đợi những cánh thư từ phương xa và nhận ra rằng mình sẽ sẵn lòng hy sinh để đón nhận, để xây dựng một cuộc sống hạnh phúc trong tương lai... Nhưng, cũng chính lúc đó, tôi chợt khám phá ra tình yêu bao la Chúa đã dành cho tôi. Tôi dần dần cảm thấy Chúa đã yêu tôi biết chừng nào và tôi nghĩ rằng Chúa cũng đang chờ đợi những cánh thư của tôi. Càng ngày tôi càng thấy đời mình có ý nghĩa hơn, tươi vui hơn khi dấn thân phục vụ tha nhân. Tắt một lời: Chúa Giêsu đã tóm lấy trái tim của tôi.
    Vâng, có thể nói mỗi ngày qua đi, tôi cảm thấy mình gần gũi với Ngài hơn, càng nhận ra tình yêu huyền nhiệm của Ngài. Và tôi hôm nay xác tín mình không còn một chọn lựa nào khác ngoài chọn Ngài. Điều trước mắt và quan trọng hơn cả là tôi phải sống thế nào để tình yêu Chúa ngày càng lớn lên trong tôi. Và qua đời sống của tôi, người khác thấy được sự hiện diện của Chúa và tình yêu bao la của Người đối với họ. Để được như thế, tôi phải luôn biết đón nhận, biết cho đi và đương nhiên cũng phải biết từ bỏ. Hôm nay, tôi mặc áo chiếc áo chùng thâm.

    †.Ngài Gọi Con Blog.†

    "Dạ con đây, xin sai con đi".

    "Vì lời Thầy, con sẽ thả lưới"

    †.Ngài Gọi Con Blog.†
    Khiết tịnh

    Các con muốn người ta làm cho mình thể nào, hãy làm cho người ta thể ấy. (Lc 6:31)

    †.Ngài Gọi Con Blog.†
    Khó nghèo

    "Phúc thay ai có tâm hồn nghèo khó, vì Nước Trời là của họ.(Mt5.3)

    †.Ngài Gọi Con Blog.†
    Vâng phục

    GÓC ĐỒ HỌA

    Anh em hãy nên hoàn thiện, như Cha anh em trên trời là Đấng hoàn thiện.(Mt5.48)

    NHẬN THIẾT KẾ LOGO, PHÔNG MÀN, THIỆP MỪNG CÁC THỂ LOẠI

    Liên hệ ngay thông tin bên dưới

    • Giáo Phận.
    • 0163652
    • ngaigoicon@gmail.com
    • https://ngaigoicon.blogspot.com/